@@@
Nhà báo NGUYỄN ĐĂNG TIẾN,
làm thơ để là chính mình...
(Thay lời mở sách)
Có lân,
lúc trà dư tử hậu, tôi hỏi nhà thơ Trần Đăng Khoa, theo ông, câu lục bát nào
của Nguyễn Bính là hay nhất? Trần Đăng Khoa ngay tắp lự bảo, Nguyễn Bính có
nhiều bài thơ lục bát hay, câu lục bát thích, song khoái nhất câu này “Quê tôi cógió bốn mùa/ Có trăng giữa tháng
có chùa quanh năm”. Phàm làm thơ, kỵ nhất là nói những diều hiển nhiên. Vậy
mà, tài tình ở chỗ, câu thơ này của Nguyễn Bính toàn nói những điều hiển nhiên
ai cũng biết, nhưng đọc rồi sinh ám ảnh mãi. Ngẫm nghĩ, Trần Đăng Khoa thật
tinh và có lý. Nguyễn Bính nói những điều hiển nhiên ấy một cách thản nhiên như
không lại khiến người ta tò mò sinh nghĩ ngợi và rồi gợi mở ra những thứ chẳng
phải hiển nhiên mà có,... Trò đời lắm lo-gic ngược là thế.
Văn
chương, thơ phú, càng dụng công, nắn nót càng hỏng. Câu thơ hay là trời cho thì
được. Dông dài đôi chút là để trở lại với tập thơ của nhà báo Nguyễn Đăng Tiến
mà bạn có trong tay,...
Nhà báo
Nguyễn Đăng Tiến vốn là một kỹ sư ngành nông nghiệp, rồi làm công tác Đoàn. Ông
trưởng thành làm cán bộ quản lý ở Tạp chí Công Sản, Quốc hội VIệt
Tiếng
là làm thơ để trải lòng nhưng Nguyễn Đăng Tiến không cho phép mình tự nhiên, dễ
dãi, thế nào cũng được. Đọc thơ ông, có gì đó là lạ, không giống ai, ngẫm nghĩ
thấy thú vị, nhiều bài ý tứ sâu xa... Người ta bảo, thơ có thể hay hoặc chưa
hay, nhưng trước tiên không được giống ai đó, ngay cả lặp lại mình, còn như có
được giọng điệu riêng thì khỏi phải bàn. Thơ Nguyễn Đăng Tiến không giông ai.
Tập thơ CÕI RU của Nguyễn Đăng Tiến với dung
lượng không nhiều, nếu bạn hứng thú thì đọc loáng một cái đã xong… Còn như bạn
hứng thú hơn mà dừng ở một câu, một bài nào đó, nhấn nhá một chút sẽ cảm nhận
được ẩn giấu trong đó là mạch chảy của sự chiêm nghiệm, chắt lọc giữa cái chung
và cái riêng; giữa cái bao la và cái hữu hạn, gần gũi của trời, của đất, của
thiên hạ, thế gian qua sự thăng hoa và lưu dấu hôn cốt của tác giả. Ở đấy cũng đọng lại đủ vị, cay, chua, mặn,
chát... ; rồi đủ cung bậc cao, thấp, sâu xa, đáo để và cả chút phiêu lãng của
cuộc đời,...
Giờ thì hãy
để Nguyễn Đăng Tiến “mượn trời chút gió”
mà rong ruổi cùng với biển…hay sa đà một chút xem sao: “Rượu là một cõi bao la/ thiên hạ uống rượu còn ta uống nàng”!?...
Nhận xét
Đăng nhận xét