Thảo, triết lý nhân sinh của Bạch Cư Dị,



Năm 2015 đã trôi qua, để lại một thế giới ngổn ngang bề bộn và đầy lo âu, bất trắc. Ấn tượng về thiên nhiên là El Nino, cùng hàng loạt hiện thượng thời tiết cực đoan. Còn với xã hội loài người, ấy là Nhà nước tự xưng Hồi giáo cực đoan ( IS ), khuấy đảo toàn cầu.

Quả là một năm kinh khiếp về mọi mặt. Vậy mà, thiên nhiên cỏ cây hoang thú, xã hội loài người vẫn phải vượt lên để mà tồn tại... Lễ Giáng sinh qua đi, giao thừa dương lịch đến, trong sự cảnh giác cao độ khắp mọi nơi chốn,...

Dẫu là thế, như cỏ, loài người luôn biết cách để tồn tại... Từ hơn ngàn năm trước, thi nhân đời Đường ( Trung Quốc ) là Bạch Cư Dị đã tìm ra triết lý nhân sinh từ cây cỏ và thể hiện trong thơ của mình: " Ly ly nguyên thượng thảo,/ Nhất tuế nhất khô vinh/ Dã hỏa thiêu bất tận,/ Xuân phong xuy hựu sinh "... ( Bài thơ Thảo, hay là Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt,).

@ Bản chữ Hán:

賦得古原草送別
( )

离离原上草,
歲一枯榮。
野火燒不盡,
春風吹又生。
遠芳侵古道,
晴翠接荒城。
又送王孫去,
萋萋滿別情。

@ Bản âm Hán Việt:

Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt,
( Thảo )

Ly ly nguyên thượng thảo,
Nhất tuế nhất khô vinh.
Dã hỏa thiêu bất tận,
Xuân phong xuy hựu sinh.
Viễn phương xâm cổ đạo,
Tình thúy tiếp hoang thành.
Hựu tống vương tôn khứ,
Thê thê mãn biệt tình.

          @ Dịch nghĩa:

Cỏ mọc trên đồng xanh tốt
Hằng năm một lần tươi rồi lần úa
Lửa đốt đồng thiêu thế nào cũng không cháy hết
Khi gió xuân về lại nảy nở sinh sôi
Mùi cỏ thơm lan xa tận lối cũ
Sắc xanh tươi kế đến thành hoang
Giờ đưa tiễn  vương tôn đi xa
( Cỏ ) chan chứa bời bời nỗi ly biệt ...



@ Bản dịch thơ của người yêu thơ Đường:

Bời bời đồng cỏ tốt
Tươi, úa năm một lần
Lửa thiêu chẳng cháy hết
Xuân về lại hồi sinh
Cỏ thơm lan lối cũ
Thành hoang sắc tươi xanh
Lại tiễn vương tôn nữa
Ly biệt lòng chứa chan.
( Trần Mỹ Giống dịch )

Cỏ trên đồng tốt bời bời
Một năm hai lượt hết tươi lại tàn
Lửa kia dẫu đốt lan man
Gió Đông về cỏ lại tràn sức xuân
Hương thơm tỏa khắp xa gần
Màu xanh trải tới tòa thành bỏ hoang
Tiễn vương tôn buổi lên đường
Lòng người ở lại vấn vương nỗi sầu.
( Hoa Mai dịch )

Sắc – Không quy luật của trời
Lão - Sinh thường nhẽ cuộc đời bấy nay
Đừng khinh sức vóc cỏ gầy
Dẫu tàn lửa cháy, xuân lai nảy mầm
Lối xưa hương tỏa âm trầm
Thành hoang ngún mắt xa xăm liễu bồ
Vương tôn vừa đón lại đưa
Bời bời dạ thảo xanh bờ hợp tan.
( Phan Lan Hoa dịch )

Biêng biếc đồng cỏ tơ
Tươi úa năm mỗi lần
Dù lửa thiêu chẳng triệt
Đua nẩy theo Xuân về
Hương tràn tận nẻo cũ
Xanh ngợp thành bỏ hoang
Vương tôn nay tiễn biệt
Rầu rầu triền cỏ non.
( Trần Khấu dịch )

Đồng xanh cỏ tươi tốt
Xanh xanh rồi úa tàn
Lửa thiêu mãi chẳng hết
Gió xuân trở cở lên
Loang lối cũ hương xa
Tận thành hoang cỏ mọc
Tiễn đưa vương tôn về
Cỏ cũng bời biệt ly.
( Ngô Minh Vương dịch )

Rợn đồng cỏ tốt bời bời
Dẫu năm một bận non tươi rồi tàn
Đốt sao trụi được cỏ hoang
Gió Xuân hây hẩy mênh mang trổ mầm
Hương loang lối cũ âm thầm
Sắc xanh vươn tận hoang thành xa xưa
Vương tôn thời khắc tiễn đưa
Mủi tình cỏ ứa giọt mưa bời bời.
( Trương Thi Mầu dịch )

Đồng xanh rậm cỏ mọc bời bời
Héo úa theo thời lại tốt tươi
Thét lửa thiêu hoài đâu cháy rụi
Xuân về gió thổi lại sinh sôi
Thơm thơm thắm ngát qua đường cũ
Biếc biếc nồng nàng đến mọi nơi
Đưa tiễn vương tôn lòng tất tưởi
Chan chứa từ ly dạ nghẹn lời
( Giác Minh Nguyễn Đình Diệm dịch )

Cỏ tốt tươi xanh bát ngát rồi
Hằng năm cứ úa lại sinh sôi
Đồng thiêu chẳng hết -xuân đâm lộc
Lửa đốt còn đây lại nhú chồi
Thơm ngát lan xa theo lối cũ
Mùi hương bay mãi tới thành côi
Vương tôn cất bước sầu ly biệt
Vấn vít chân người chẳng muốn thôi.


( Miền Mây Trắng dịch )

2016

Nhận xét