Nhớ bạn, đọc " Tống hữu nhân " của Lý Bạch.



Trước đây, tôi và Trần Đăng Khoa cùng cơ quan với nhau, anh làm việc ở tầng 4, còn tôi ở tầng 7, cùng trụ sở VOV tại 58 Quán Sứ, Hà Nội. Là bạn bè với nhau từ thưở học trò, đã 40 năm chơi với nhau thân thiết, rồi lại về chung một cơ quan, nên coi nhau như anh em ruột vậy. Thói quen hàng ngày, sáng hay đến cơ quan sớm, cafe, trà nước với nhau, rồi bữa trưa hay rủ nhau ăn. Ở cơ quan, những lúc quá mệt mỏi vì công việc, họp hành, hay chạy qua chạy lại phòng nhau à ới chuyện văn chương thời luận đôi chút cũng xả stress... Đã thế thành nếp rồi...
Vậy mà, từ đầu tháng 11 năm nay, Trần Đăng Khoa chuyển công tác về làm Phó Chủ tịch thường trực Hội Nhà văn Việt Nam. Trụ sở mới của anh cũng đâu xa, ngay số 9 phố Nguyễn Đình Chiểu. Quả là không xa, nhưng do bận công việc, cả tháng alo hò hẹn nhau nhưng rồi, nay anh bận mai tôi bận, gặp đôi lần, mà lần nào cũng vội...
Hàng ngày, tôi vẫn bị nếp quen chi phối, định chạy qua phòng anh thì chợt nhớ Khoa đã chuyển đi nơi khác rồi. Mừng bạn phát triển nhưng xa cũng nhớ. Mỗi khi ngang qua phòng cũ của anh, nhìn vào thấy cửa đóng và cái biển tên anh cũng đã tháo đi rồi... Chợt nhớ đến câu thơ Lý Bạch trong bài Tống hữu nhân , là: " Phù vân du tử ý/ Lạc nhật cố nhân tình " ( Tản Đà dịch: "Chia phôi khác cả nỗi lòng/ Người như mây nổi, kẻ trông bóng tà" ).
Ừ nhỉ, không xa mà hóa xa...

@ Nguyên bản chữ Hán:

送友人

青山橫北郭,
白水遶東城。
此地一為別,
孤蓬萬里征。
浮雲遊子意,
落日故人情。
揮手自茲去,
蕭蕭班馬鳴。


@ Bản âm Hán Việt:

Tống hữu nhân

Thanh sơn hoành bắc quách,
Bạch thủy nhiễu đông thành.
Thử địa nhất vi biệt,
Cô bồng vạn lý chinh.
Phù vân du tử ý,
Lạc nhật cố nhân tình.
Huy thủ tự tư khứ,
Tiêu tiêu ban mã minh.

@ Dịch nghĩa:

Non xanh chắn ngang vòng thành ngoài phía bắc,
Nước bạc lượn quanh trong khu thành phía đông.
Nơi đây, một khi, đã chia tay nhau rồi,
Thì khác gì cỏ bồng lẻ loi trôi biệt vạn lý.
Lòng dạ khách đi buồn như áng mây nổi,
Tình bạn cũ với nhau sầu như bóng chiều tà.
Vẫy tay tiễn, thôi từ nay bạn lên đường,
Ngựa xa bầy cất tiếng rền rĩ nghe càng thêm xót lòng.

@ Bản dịch thơ của người yêu thơ Đường:

Núi xanh chắn phía Bắc thành
Một dòng nước bạc lượn quành phía Đông
Chia tay nhau - biệt ngàn trùng
Khác chi trước gió cỏ bồng lẻ loi
Người đi tựa áng mây trôi
Tình xưa buồn tựa phai phôi bóng tà
Vẫy tay lưu luyến bạn ta
Nghe vang tiếng ngựa - xót xa cõi lòng !
( Hoa Mai dịch )

Núi thẳm chắn ngang phía bấc thành
Bên đông nước trắng lượn lờ quanh
Nơi đây tạm biệt lòng chia lối
Ấy chốn từ ly dạ cách ngàn
Ý khách tình sầu ngày vắng vẻ
Mộng người bóng nhớ tối cô thanh
Thôi chừ tiễn bậu thơm hoài cảm
Lưu luyến bên nhau bụng chã đành.
( Gíác Minh Nguyễn Đình Diệm dịch )

Non xanh bao phía bắc
Nước bạc lượn đằng đông
Nơi đây khi tiễn biệt
Lẻ loi tựa cỏ bồng
Dạ khách buồn mây nổi
Tình bạn sầu chiều buông
Vẫy tay nay tiễn biệt
Tiếng ngựa xa xót lòng.
( Trần Mỹ Giống dịch )

Hoành sơn xanh chấn bắc
Nước bạc ngăn đầu đông
Một lần chia xa ấy
Lẻ trôi vạt cỏ bồng
Du tử sầu mây bay
Cố nhân buồn bóng nắng
Vẫy tay tiễn biệt nhau
Vó ngựa giăng mắc lòng.
( Phan Lan Hoa dịch )

Núi biếc chặn ngang phía bắc thành
Triền đông nước bạc lượn vây quanh
Chia dường đất cũng buồn ly bước
Biệt tựa bồng như lẻ dậm chinh
Viễn khách sầu vương mây xám nổi
Cố nhân nhớ nhuộm bóng chiều hanh
Vẫy tay giã bạn đường thiên lý
Rền rĩ ngựa kêu khúc độc hành.
( Sáu Miệt Vườn dịch )

Non xanh giăng nẻo bắc thành
Sườn đông nước bạc lượn quanh một giòng
Chốn chia ly nước mắt ròng
Muôn dặm xa cách cỏ bồng đơn côi
Buồn lòng lững áng mây trôi
Rời tay tri kỉ rối bời chiều buông
Vẫy tay thôi nhé lên đường
Ngựa tan đàn hí xót thương dâng trào.
( Trần Khấu dịch )

Non xanh che cửa Bắc
Nước bạc vướng đầu Đông
Chia phôi tình vọng động
Cỏ bồng vạn dặm trôi
Người theo áng mây nổi
Ta dõi theo bóng tà
Tay vẫy lòng bối rối
Tiếng ngựa xa xót đời…
( Nguyễn Vĩnh Tuyền dịch )

Núi xanh giăng bắc quách
Sông trong uốn đông thành
Nơi một lần tiễn biệt
Cỏ nhẹ trôi đường dài
Dạ buồn áng mây trôi
Tình người như chiều tà
Vẫy tay vào quá khứ
Tiếng ngựa rền rĩ  buồn.
( Ngô Minh Vương dịch ).

2013


Nhận xét