Viết cho người tri kỷ
Với riêng tôi, có 3 loài hoa tôi yêu
thích, mà mỗi khi thấy, trong lòng tôi lại dâng lên những xúc cảm sâu xa và mỹ
cảm về cái đẹp. Ấy là, hoa đào (phải là
đào phai rừng núi), hoa mai trắng (là
mai quân tử, hàn mai) và hoa thủy tiên,... Tại sao lại như vậy? Thật khó
giải thích ngọn ngành. Đơn giản, cứ coi như một sở thích tự nhiên, hay cũng có
thể xem như một sự tập nhiễm, từ khi nào chẳng rõ ?...
Nhưng hãy khoan, chưa vội bàn về ý
thích loài mai trắng và thủy tiên, chỉ nói về hoa đào núi... trước hết, như một
sự đền đáp cho người bạn thân của tôi ở phương Nam xa xôi, nơi không có hoa đào
nở mỗi độ xuân về, Tết đến với nỗi nhớ hoa đào của người ấy,...
Mùa xuân xứ Bắc, tết Nguyên đán, đã là
sự mặc định từ xa xưa, bánh chưng xanh, câu đối đỏ và hoa đào. Thiếu một trong
ba thứ ấy, tết là chưa đầy đủ, cả về vật chất và tinh thần.
Còn với tôi, bản chất ham đọc sách,
nghề nghiệp, công việc hay đi đây đó, cộng thêm chút lãng tử, lãng mạn thơ văn
trong mình, nên tôi đặc biệt yêu thích hoa đào núi. Khác với loại hoa đào được
trồng và chiết cành, chăm bón cầu kỳ nơi vườn tược, loài đào rừng núi vốn là
đào ăn quả, cành lá tự nhiên, thân khỏe, sống trong điều kiện khí hậu địa chất
khắc nghiệt, nên đậm chất hoang dại. Đấy chính là sự khác biệt, làm nên vẻ đẹp
riêng có.
Ở rừng núi phía Bắc, có 4 vùng đào núi
nổi tiếng xưa nay, ấy là: Mộc Châu (Sơn
La), Sa-pa, Y Tý (Lào Cai), Đồng
Văn (Hà Giang) và Mẫu Sơn (Lạng Sơn). Cùng là đào núi, nên chúng có
những đặc điểm tự nhiên giống nhau như thân cành chắc khỏe, sần sùi, thế cây đa
dạng, mà chỉ khác nhau ở hoa, độ dày cánh và màu sắc thôi. Đào Mộc Châu, Mẫu
Sơn và Sa-pa là những vùng núi đất trộn
đá, khí hậu lạnh ít nhiều giống nhau, cánh mỏng manh, khi nụ và chớm nở màu
hồng, khi nở mãn thì sang màu trắng ngà, rồi trắng tinh. Còn đào Y Tý và Đồng
Văn là những vùng núi đá, nên cánh hoa dày và bên hơn, lúc chớm hay mãn vẫn giữ
màu hồng, chỉ đậm nhạt khác nhau mà thôi.
Nhiều năm nay, mỗi dịp tết, cứ sau độ
rằm tháng Chạp, tôi thường mua một cành đào nho nhỏ, giống đào Nhật Tân, nay
được trồng ở các vùng lân cận, cằm bình, chơi tết sớm. Là để được hưởng bầu
không khí tết trước, là thỏa mãn ít nhiều sở thích yêu hoa đào, và còn có ý chờ
đợi một cành đào rừng núi chơi chính Tết.
Bạn bè, người quen của tôi, nhiều
người biết sở thích này, nên vào mỗi dịp xuân tết, bao giờ cũng gửi cho tôi đào
núi, đủ chơi ở nhà và cả văn phòng công sở. Có những năm, nhân chuyến công tác
miền núi, thậm chí, tôi rủ bạn tự đi đến một trong những vùng đào rừng nổi
tiếng ấy, tự kiếm cho mình những cành đào ưng ý.
Xuân Mậu Tuất này, một nữ phóng viên
truyền hình đóng ở khu vực Tây Bắc, trong chuyến về Hà Nội họp tổng kết cuối
năm, đã kỳ công rước một cành đào Mộc Châu tuyệt đẹp tặng tôi chơi Tết, kèm một
lời nhắn “Hôm nào đào nở đẹp, anh nhớ
chụp ảnh gửi qua mạng cho em xem với, cũng là để kiểm tra xem em chọn đào có
chuẩn không, có hợp gu thẩm mỹ của anh không?”. Thật cảm động với thịnh
tình đó.
Nhưng có chút không may, trước Tết vài
ngày, tôi gặp trục trặc về sức khỏe. Ngồi ru rú một chỗ với sự đau nhức của
thân thể, lòng kém vui và không đủ độ hưng phấn để thưởng hết cái đẹp của cành
đào núi từ lúc lác đác chớm nở đến độ mãn khai. Khách đến chúc tết nhà, ai cũng
tấm tắc khen cành đào quá tuyệt, trong khi chủ nhà chỉ đủ sức nhếch mép cười và
gật gù cho phải phép. Mấy ngày chính Tết, đào nở rộ, đẹp lắm, tôi cũng gắng
chụp vài bức ảnh, chát hình lên, báo cáo cô phóng viên nọ, đặng tỏ lòng tri ân
người tặng đào...
Sau vài tuần nằm bệnh viện, khi xuất
viện thì cành đào cũng đã bỏ đi rồi. Nó được chặt nhỏ thành cành, khúc để đủ bỏ
vào xe rác. Người chưa khỏe nên có chút tiêng tiếc nhưng không đủ cảm xúc để
viết gì.
Nay, nhân được đọc một tản văn ngắn
của người bạn thân nơi phương Nam xa xôi về hoa đào, người mà hình như, tết nào
cùng dành những dòng viết về cái đẹp, cái mỏng manh, cái thời khắc, cái rụng
rơi trôi chảy của cánh đào và nỗi nhớ hoa đào, tôi viết những dòng này, như một
sự tri ân với người còn trân quý và say mê hoa đào hơn tôi nhiều!...
Và tôi, cầu mong, người ấy hạnh ngộ và
may mắn, hơn nàng Đại Ngọc của nhà văn Tào Tuyết Cần trong tác phẩm bất hủ “Hồng Lâu Mộng” chỉ biết khóc thương khi
chôn hoa đào và ngậm ngùi nghĩ đến thân phận mình mai sau...
Nhận xét
Đăng nhận xét