Rong chơi với một chữ Tình ( XX ): Bệnh viện ký sự 6/




6.
Sáng đầu tuần, sau dăm ngày truyền kháng sinh, như bác sĩ khoa ngoại hội chẩn, y phải làm thêm mấy xét nghiệm máu như kiểm tra HIV, tốc độ đông máu và siêu âm tim, rồi y được chỉ định sang phòng Tiểu phẫu của khoa khác để là thủ thuật mổ ổ ép-xe. Mặc dù có tiêm thuốc tê nhưng y cũng phải mấy bận đau cong người khi bác sĩ phẩu thuật ép dịch mủ trảo ra. Y tỉnh táo đủ nghe hết trong khi phẫu thuật, mấy phẫu thuật viên nói chuyện với nhau về tình trạng bệnh của y, kể cả việc họ gọi điện xin ý kiến chuyên môn của bác sĩ trưởng khoa, và những câu tán đùa nhau. Y cũng cảm giác được đầu ống hút khua khoắng và chạy sè sè tạo lực hút trên màng khung xương ngực phải để hút chất dịch mủ trong ổ viêm, giống như người ta hút bùn loãng khi nạo vét ao hồ vậy. Người ta khâu vết mổ lại, không quên việc đặt một cái ống dẫn lưu để dịch mủ ra tiếp thời gian hậu phẫu. Lúc ấy, vừa 12 giờ trưa, mấy cậu bác sĩ trẻ, vừa đỡ ý ngồi dậy, vừa thở như trút ra gánh nặng, bảo nhau “Rồi cũng xong việc. Được ăn trưa rồi đây”. Nghe vậy, y hiểu, ca bệnh của y phức tạp hơn so với những gì mấy cậu bác sĩ này nghĩ. May mà, cũng ổn. Với chiếc áo bệnh nhân loang lổ bởi dịch ổ viêm làm bẩn, y tự cầm cái túi bóng đựng chất dịch cùng dây dợ lòng thòng với sự áp tải của vợ đi xuyên mấy dãy hành lang dài dặc để trở về phòng bệnh cũ.
Thay áo sạch, rửa tay, y đói meo, ăn ngấu nghiến chiếc bánh bao nóng hổi vợ y kịp mua cho. Trưa ấy, như trút được gánh nặng, mặc dù bụng y còn vơi bởi chiếc bánh bao quá nhỏ so với cái dạ dày rỗng kiệt sau khi chịu đựng ca phẫu thuật, y ngủ một giấc ngon lành cho đến 2 giờ chiều. Tỉnh ngủ, y nằm trên giường, lắng lại, cảm giác như người khỏi hẳn bệnh, quên cả chiếc ống dẫn lưu như cái vòi lòng thòng từ ngực y trồi ra với chiếc túi treo móc lủng lẳng dưới gầm giường chứa đến vài trăm li dịch ổ viêm...
Trong số đàn ông ở phòng bệnh này, y hợp chuyện và hay nói chuyện với 2 người, ấy là Q. và bác H. Nếu Q xuề xòa, thoải mái bao nhiêu thì bác H lại kỹ càng câu chữ và khá hóm ngầm. Q hay động chân tay giúp người bày đỡ người khác, thì bác H lại giữ mình để không phiền toái đến bất cứ ai. Q thích chuyện đời sống dân dã và vui đâu chầu đấy, những chuyện vui ngoài xã hội, thì bác H lại thích chuyện chính trị, chuyện thâm cung bí sử xưa nay. Với cả hai người này, y đều vui chuyện được và cũng không cần phải ý tứ gì lắm. Có tối, y và bác H kéo nhau ra ghế hành lang ngồi chuyện trò đến khuya những câu chuyện triều chính ẩn khúc, chuyện nhiều nghi vấn... Dù bác ta khá kín tiếng, rồi y cũng biết được nhân thân của bác H... Với chiều cao 1m75, xống mũi cao, gương mặt có nét châu Âu, nên lúc trẻ nhiều cô gái say đắm. Là sinh viên, rồi nhập ngũ, bị thương xuất ngũ, học tiếp đại học và trở thành giảng viên đại học. Bác H từng được cho sang Nga làm nghiên cứu sinh nhưng lại từ chối, cưới vợ quê (giữ lời hứa của hai người cha gả con cho nhau). Trước khi nghỉ hưu, bác H bị tai nạn xe máy, vỡ xương vai, đúng vết thương cũ thời chiến tranh, kết quả phải thay khớp vai bằng hợp kim, kỹ thuật y khoa tiên tiến ở thời điểm ấy. Hai chục năm sau, ổ khớp ấy thành ổ viêm do tụ cầu vàng gây ra. Trừ mấy ngày nghỉ tết Mậu Tuất, bác đã có cả tháng truyền kháng sinh. Ở tuổi này, gia đình yên ấm tại thành phố TB, hai con gái đầu trưởng thành cả, riêng cậu út thì tuy học đại học “hơi lâu mới tốt nghiệp”, có lúc chơi bời tưởng hỏng nhưng rồi mọi chuyện cũng qua, hiện đã có việc làm và yên bề gia thất. Bác H bảo “Tớ 76 rồi, trời cho được mươi năm nữa cũng tốt, còn không, cũng chẳng có gì phải ân hận cả” .
Cái tâm sự kiểu này, hóa ra không phải riêng bác H, mà còn là ý nghĩ của ông Ph, bệnh nhân giường 59. Bị gút nặng và cứ mỗi tối là chuồn vê nhà ngủ, sau hơn tuần uống thuốc, ông Ph bớt đau chân, những tưởng xuất viện đến nơi thì trong một lần chụp cắt lớp CT, người ta phát hiện ra một khối u ở dưới thùy phổi phải. Bác sĩ điều trị khuyên ông nên sinh thiết tế bào để kiểm tra u lành hay ác, đặng còn chữa trị kịp thời. Ông Ph kiên quyết không chịu và chỉ một mực đòi xuất viện. Người ta mời anh con trai ông Ph gặp riêng nhằm thuyết phục ông. Sau vài ngày, ông Ph không nghe, cuối cùng đành cho ông xuất viện với tờ giấy cam đoan tự nguyện lưu trong hồ sơ bệnh án, là để tránh việc đổ lỗi cho bệnh viện sau này. Lúc thu dọn đồ đạc, thu chăn ga trang phục trả lại viện, ông Ph bảo y “Bác à, iem năm nay 74 tuổi rồi, ba con đều phương trưởng, cháu nội ngoại dăm đứa, iem cần gì nữa đâu. Thây kệ cái u, iem là iem nhất định không có chọc ngoáy, dao kéo gì sất. Sống chết nó có số cả, thêm được bao nhiêu hay chừng ấy. Động vào, có khi củ tỏi sớm cũng nên, bác nhỉ”. Mặc dù hơn y cả chục tuổi, song ông vẫn xưng hô “iem iem” theo kiểu người nhà quê như vậy. Ông Ph chào hết lượt mọi người trong phòng bệnh, xách túi đồ đạc, mắt kính đen, lũn cũn theo chân cậu con trai cao ngồng ra về. Rồi cái khối u trong phổi ông Ph ra sao, còn bỏ ngỏ, nhưng cũng có cái để người trong phòng bệnh bàn ra tán vào mãi về quan niệm sống của người già nói chung, về số phận con người, về cái sống cái chết ...

( còn nũa )


Nhận xét