25.
Sau khi anh Toán cố gắng để lấy chị Ngoan không thành,
anh ta cũng chẳng lấy đó làm buồn, nhanh chóng nhờ mai mối làm đám khác. Với
người như anh ta, coi như là đã bước qua cuộc chiến tranh, hầu như không sứt mẻ
gì, còn trẻ khỏe, lại có tí quân hàm, dù đã qua một đời vợ, nhưng vẫn ra vẻ oai
lắm. Ở quê, người dạng như anh ta không nhiều, và vẫn được xem là niềm mơ ước
của đám gái làng, nhất là khi ấy, làng xóm hầu như vắng bóng đàn ông. Làng xã
bấy giờ, người ta còn phát động phong trào, lấy thương bệnh binh làm chồng, và
coi việc ấy như một biểu hiện cụ thể của lòng yêu nước, bằng sự đền đáp cho công
lao mà họ đã cống hiến cho nền độc lập của tổ quốc. Anh Toán lấy một người đàn bà
xã bên, hình thức hơi kém và cũng quá lứa nhỡ thì một chút, những khi thành vợ
chồng, họ sớm có con ngay và đẻ liền vài đứa, đủ nếp tẻ. Thấy họ vậy, nhà tôi
cũng mừng, bởi nếu anh ta cưới một người vợ chẳng ra gì, thì mình cũng thấy như
là có lỗi vậy.
Thế nhưng, chuyện hôn nhân không thành
của chị Ngoan với anh Toán, sự việc qua đi, nhưng mẹ tôi lại giận mát bố tôi.
Bà khỗng nghĩ, bố tôi xuề xòa, dễ tính trong chuyện này đến vậy. Sở dĩ, cách
nghĩ của bố mẹ tôi khác nhau, vẫn nguồn gốc từ chuyện nên duyên vợ chồng của
hai ông bà, được lấy ra làm tấm gương soi chiếu, song mỗi người một kiểu. Ngày
ấy, mẹ tôi tuy đã ngót ba mươi tuổi, nhưng hình thức khá xinh đẹp, có duyên,
lại đảm đang, hiếu thuận, mà dám chấp nhận làm lẽ bố tôi, làm người vợ thứ ba,
lại chênh lệch kém chồng những mười lăm tuổi. Khi ấy, bố tôi đang nghiện thuốc
phiện nặng, được cái tính tình tốt bụng, xởi lởi, có nghề nghiệp, tiếng tăm
đàng hoàng và gia sản giàu có. Mẹ tôi không ham giàu, nhưng biết người biết
mình, thêm nữa, bà ngoại tôi và người bà trẻ, chủ quán cơm của mẹ tôi, cả hai
cùng kết bố tôi nên khuyên nhủ mẹ tôi nhiều lắm.
Sau khi lấy nhau, mẹ tôi không về ở
quê chung với bà nội tôi, mà sống ở một căn nhà do bố tôi thuê, nơi thị trấn
huyện lỵ nằm trên trục đường 5 Hà Nội - Hải Phòng, và vẫn tiếp tục nghề buôn
bán. Mẹ tôi, có kể rằng, ngầy ấy, quả là bà có chút ngần ngại, rằng bố tôi đã
cao tuổi, từng qua hai đời vợ, và nhất là nghiện thuốc phiện nặng. Bà ngoại tôi
đã kết đám này, nên lý lẽ, bảo mẹ tôi, rằng bố tôi là người tử tế, còn chuyện
nghiện thuốc phiện thì cũng đâu có gì ghê gớm, chỉ là chuyện thường tình của đa
số dân nhà giàu, trí thức bấy giờ. Bà ngoại tôi còn bảo mẹ tôi rằng “Ông ấy có thuốc phiện thì cũng đâu có lấy
tiền của nhà cô để hút xách đâu mà lo. Nhà ông ấy nhiều ruộng đất, lại có nghề
kiến trúc, hái ra tiền bạc, hút thế chứ có hút nữa cùng chẳng đáng là bao ...”,
Đại khái là vậy. Xét về tuổi tác, bố tôi chỉ kém bà ngoại tôi chừng dăm tuổi,
nên tuy là con rể, nhưng bà ngoại tôi tôn trọng bố tôi lắm, khi xưng hô, bà
ngoại đều một điều “nhà ông... này nọ”.
Còn bố tôi, nhất nhất một niềm kính trọng và hiếu đễ với bà ngoại tôi, chẳng
kém gì so với bà nội tôi. Về chuyện hiếu đế với song thân, bố tôi thuộc diện
hiếm có.
Quê ngoại tôi cách Hà Nội chừng hai
chục cây số, lại kề sát đường số 5 huyết mạch thủ đô với thành phố cáng Hải
Phòng, nên trong họ ngoài làng bên ngoại ra Hà Nội sinh sống đông lắm. Ông
ngoại tôi tậu được một căn nhà mặt phố Mã Mây, mở hiệu giặt là quần áo. Bác Cả,
anh trai trưởng và mẹ tôi, được đưa ra Hà Nội để trông nom, phục vụ cho hiệu
giặt là. Mẹ tôi thì chợ búa, cơm nước và phụ giúp khâu giặt đố hàng, còn bác Cả
thì chuyên việc là quần áo. Được vài năm làm ăn như thế, chẳng đến nỗi nào,
nhưng không hiểu sao, ai xui khôn xiu dại thế nào, ông ngoại tôi sang nhượng
lại hiệu giặt là cho người khác, lầy tiền về quê tậu thêm ruộng đất và chạy
chức lý trưởng. Nhà không còn cửa hiệu nữa, bác Cả đi làm thuê cho hiệu giặt là
khác, còn mẹ tôi ở lại phục vụ hàng cơm với người bà trẻ cũng ở ngay con phố
này. Có lẽ, đấy là số phận, là cái duyên gặp gỡ và nên vợ chồng với bố tôi...
Khi lấy mẹ tôi, bố tôi rất có trách
nhiệm với gia đình bên nhà vợ. Lúc ấy, để có người chia sẻ bớt công việc thiết
kế kiến trúc, bố tôi thu nạp mấy người làm học trò dạy nghề trực tiếp. Trong số
học trò ấy, có người cậu, em ruột mẹ tôi, còn mấy người kia cũng là họ hàng nhà
nội ngoại của bố tôi cả. Được bố tôi trực tiếp dạy dỗ, truyền nghề và khi đã
biết nghề, lại được bố tôi giao làm phụ trong công việc thiết kế kiến trúc hàng
ngày, nên những học trò này nhanh chóng thành nghề cả. Người cậu tôi vốn sáng
dạ, lại được anh rể chỉ bảo thêm, nên trội hẳn lên trong số các học trò. Việc
này, khiến bà ngoại và mẹ tôi mừng lắm. Sau này, cả mấy người học trò của bố
tôi, cùng người cậu tôi không ai bỏ dở, đều theo nghề kiến trúc, trong đó, câu
tôi và một người nữa khá thành đạt, giữ các cượng vị quan trọng ở đơn vị mình
làm việc thuộc nhà nước ta.
Chuyện mẹ tôi, sống trong căn nhà thuê
ở phố huyện lị, buôn bán hàng vải chạy Hà Nội-Hải Phòng. Giữ lễ nghĩa, hiếu
kính mẹ chồng, tháng đôi lần, mẹ tôi về thăm bà nội tôi ở quê. Khi ấy, mẹ già
tôi mất đã mấy năm, ở cùng với bà nội tôi ở quê có chị Nguyên, con mẹ già, và
chị gái nuôi. Chị gái nuôi là con nuôi của bố và mẹ già tôi, quê gốc ở Thái
Bình, nạn đói năm Ất Dậu 1945, lưu lạc đến vùng quê tôi, và được nhận làm con
nuôi trong nhà. Chuyện về mẹ già tôi mất ra ao và chuyện nhận chị gái nuôi này,
tôi sẽ kể ngay sau đây,...
Nhận xét
Đăng nhận xét