Bảy Núi, miền ký ức,...
1.
mùa mưa
Sài Gòn thức giấc
tiễn chân
một cháng trai xứ Bắc
chuyến xe đò
lăn bánh đi Miền Tây.
lướt ngang
những Bến Lức, Vàm Cỏ
là đây
Mỹ Tho đã ngay trước mặt
ôi những tên miền
tên đất
sách vở nghe tên
nay mới đặt chân
những cánh đồng mông mênh
cò bay mỏi cánh.
mùa nước nối
trắng băng tít tắp
dập dềnh
chòm xóm nổi nênh
sông Tiền
chắn ngang
đò giang Mỹ Thuận,
những tiếng giao hàng
đều đều
não ruột
khách bộ hành đường xa
thảng thốt,
đồng cách sông ngăn
bao chừ trở lại quê.
mẹ già một thân
chuối chín từng ngày
nhỡ héo rụng
ai người chăm đỡ,
lại sắp mùa đông
đêm trời trở gió
thấm nhắc tên con
bạc tóc qua đêm.
ngủ cầm chừng
nhẩm tính việc cho con
đâu cần chi
mặc chuyện nước non...
Và em nữa,
nơi mái trường xa nhớ
cô giáo trẻ vốn quen ở phố
nay về quê dạy học
quen chăng,
chúng mình vừa ngỏ lời
chưa qua một tuần trăng,
vậy mà tạm chia tay
đôi phương trời biền biệt,
phà lênh đênh
băng chéo dòng nước xiết.
ta ngửa mặt nhìn trời
gửi mây nhắn lời thương...
rồi đây
sẽ là những đêm trường
thương mẹ
nhớ em
một trời xa phương Bắc,
rồi sẽ
những tháng ngày bạc tóc
nắng gió trời
vời vợi mây ngàn,
những Long Xuyên, Châu Đốc,
Tịnh Biên
ngăn cách Cấm Sơn
bên kia trời Bảy Núi,
khô mắm
quẹt kho
canh chua me
cá rô bông súng.
lẩu cá linh
dưa điên điển
ly rượu đế
cầm canh
nuôi thương nhớ
hằng đêm ...
2.
Bảy Núi
đón ta
giữa mùa nước nổi,
trăng băng chân trời
núi như dừa khô
lổn nhổn
bồng bềnh
dăm bày hòn nhô
trời nước
một màu
con đường
mong manh
như sợi chỉ căng ngang
ta ngợp
giữa một trời mây nước,
Cấm Sơn chon von
Nam Vi như chén úp
núi Dài quằn quại như trăn
thị trấn xác xơ
vừa đi qua cuộc chiến tranh
đầu lâu xương khô
chồng chất mồ Ba Chúc
máu vung vãi chùa chiền
oan hồn uất ức
cả vùng đất
nửa mê nửa thức
năn nác um tùm
cứ hoang dại mà lan,
ta như con nai
lưu lạc
giữa rừng hoang
chẳng biết tìm gì
chẳng lối ra khỏi bẫy,
ngày đôi bữa
cơm canh chua cá rô bông súng
túi hết tiền
nước mắm mặn quẹt khô,
nghe giọng
câu được câu thưa
đêm đêm
đếm giọt mưa
não ruột canh khuya
cải lương vọng cổ,
Dạ cổ hoài lang
oán khúc trăm năm
ta lại nhớ
Đường trường thu không
mơ chiếu chèo sân đình
Thị Màu Thị Kính
thèm điệu Lới lơ
con mắt ai lúng liếng,
đưa tình
những người chị
vắng chồng mải chiến chinh
mòn mỏi đợi chờ
chăn đơn gối chiếc
đêm đêm lén khóc
hà hít áo chồng
thấm nước mắt
cầm canh
nhớ những em gái
phơi phới tuổi đôi mươi
bỏ học giữa chừng
lấy thương binh đáp nghĩa
điệu vọng cổ
hay điệu chèo cũng thế,
là nơi đàn bà
an phận thương thân
nơi giấu lửa tình
chôn khao khát thanh xuân
nên dẫu ở miền nào
hai đầu đất nước
đều buồn đến não lòng
thấu gan cắt ruột
đau nhói con tìm
thân gái buổi loạn ly,
làm sao níu chân
những đấng nam nhi
dẫu vỗ ngực
ta đây sống chết
vì non sông
thề chiến đấu đến cùng,
có thấu nỗi lòng
bao mòn mỏi chờ trông
bóp nghẹt con tim
nên nỗi đau góa bụa,
mênh mông trời
bạt ngàn đồng lúa
mang mang nước lên
tê tái câu hò,
vọng cổ năm canh
thức những buồn lo
âm âm vọng về
từ thời người mở đất...
3.
Phù
cái tên mơ hồ,
huyền sử
về một nền văn minh
xưa cũ
dấu tích còn đây,
Óc Eo vàng son
hai ngàn năm quá khứ
tượng thần Visnu,
những đồ gốm sứ,
những trang sức đồng vàng
những dụng cụ nghề nông,
tái hiện diện mạo một trung
tâm
đô thị Phù
sáng danh
năm châu bốn biển,
những thuyền buôn hội tụ
thương cảng đông vui, nhộn
nhịp
cõi nhân gian,
bảy thế kỷ qua,
một vương quốc Phù
mất dấu trên bản đồ thế giới,
vắng bóng ngàn năm,
cho đến thời mở cõi,
những chúa Nguyễn
tiên phong
khai phá
lâp giang san
biển lùi xa đến đâu
dấu chân người,
đến đó
trùng khơi xưa kia
nên châu thổ tốt tươi, màu mỡ
nhiều thế hệ con dân
bồi đắp xứ sở này,
Bảy Núi lênh phênh
bao mùa nước nổi nêng
gột bùn nhão thành đường,
vạch đất nên kênh rạch,
kênh Vĩnh Tế thông thương
mở lối ra với biển
vua Gia Long lệnh truyền
Nguyễn Văn Thoại đốc công
khai mở đất này,
ba vạn rưởi ngày công
chin mươi ngàn lượt dân binh
đổ mồ hôi và máu,
ba vạn khối đất bùn lẫn đá,
vật lên đôi bờ,
nối Châu Đốc Hà Tiên,
năm năm ròng
chướng khí lam sơn,
mấy nghìn người
kiệt sức mà bỏ mạng
nên hình hài Cao Đỉnh
vương triều
Bảy Núi âm thầm
Bảy Núi thương dân
làm chứng nhân
dọc thời đi mở đất,
Bảy Núi trấn
dài biên cương chất ngất
kiêu hãnh
dầm chân trong bùn đất
lừng lững nổi
bập bênh trong biển nước
mỗi mùa mưa
lũ dâng trắng băng đồng,
Bảy Núi ngông nghênh
ngửa mặt với trời
những cột trụ
để muôn dân nương tựa,…
4.
Bảy Núi
nỗi hờn căm chất chứa,
một thời chiến tranh
đất này thành chiến địa
khét lẹt khói đạn bom,
hai triệu đô la
tiền bạc giặc bỏ ra
mua vũ khí tối tân
điên cuồng đánh phá
một trăm hai mươi tám ngày
đêm
Mỹ băm nát cả đồi Tức Dụp,
chẳng thể nào khuất phục
không làm sao
thắng ý chí con người,
một điểm son trong thế kỷ hai
mươi,
mãi ghi tạc
trang sử vàng dân tộc
những du kích
những chàng trai chân đất
chỉ quen mương rãy ruộng vườn
cày bừa sạ lúa
chài lưới cá tôm,
những cô gái chèo xuồng
lượm hái bông sen, bông súng,
khéo tay dệt cỏ bàng thành
chiếu nệm
chẳng ai nghĩ
phải làm quen súng đạn
bắn giết nhau
phân chia phía địch ta,
từng coi nhau là người một
nhà
giờ nhắm bắn
sao cho trùng đích,
hứng chịu bao đạn bom
biết hy sinh vì đất nước
khi tổ quốc cần
vì thống nhất non sông
một người đi kháng chiến
bao nhiêu nỗi chờ trông.
lại nỗi buồn riêng
chinh phụ vắng chồng
dạ cổ hoài lang
đêm trường khắc khoải,
chờ đến ngày
non sông liền một dải,
người đi
đã hóa hồn sông núi,
khói nhang thơm
phảng phất tận trời xanh,
nỗi đau riêng
bao giờ lá xanh cành ?...
5.
Bảy Núi
niềm vui chung
chưa thỏa
khói đã cuộn lên
Ba Chúc
vẩn bẩu trời
súng lại nổ
máu loang chùa
giết chóc,
dã man
tàn bạo
hệt thời trung cổ
chày đập toác đầu
tầm vông nhọn thọc đâm
nát cửa mình đàn bà con gái
xác người chất chồng
phơi đỏ đường làng
lấp đầy giếng nước sâu
mười hai ngày đen tối,
ba ngàn một trăm năm bảy mạng
oan.
tội sát nhân,
lịch sử gọi tên
Khơ-me Đỏ,
chơi trò dã man thời trung cổ
hãy gọi tên
kẻ nào
núp đắng sau
bày tội ác tày trời ?
hãy gọi tên
kẻ giật dây
tung hứng
giết chóc
chơi trò diệt chùng
tàn hại dân tộc mình,
ám toán láng giềng,
chơi tiếp mẹo
tọa sơn quan hổ đấu,
ra nơi không phòng bị,
đánh lúc bất ngờ
dẫu có mưu sâu kế bẩn
chực chờ,
cũng chẳng dễ lừa bàn dân mắc
bẫy,
tượng đài nhà mồ
trên đất xưa máu chảy,
để muôn sau
ghi tội sát nhân,
ơi những hồn oan,
yên nghỉ giữa lòng dân,
đất mẹ hiền từ
ngàn đời
che chở,…
6.
Bảy Núi,
những chóp mái
chùa Khơ-me vời vợi
vươn lên trời xanh
những phum sóc quây quần,
nơi nương náu
tình thần mộ đạo
những dân lành Phật giáo
quanh năm cày ruộng làm
nương,
vất vả sớm hôm
chẳng một lời than
bao nhiêu của cải
sẵn lòng dâng cửa Phật,
chỉ giữ lại tấm lòng chân
thật,
làm vốn riêng cho mình,
tự biết phận chúng sinh,
nương cửa Phật
làm những điều phúc đức,
tự răn lòng
chờ làm điều gì ác,
đến rắn thần Nagar, chằn tinh
Yeak
dẫu hung dữ bao nhiêu
cũng quy Phật
hiền từ.
hãy như chim thần Krud
giang cánh lấy thân đỡ mái
chùa,
hay tiên nữ Apsara ca múa
hay như thần Bayon canh bốn
phía,
giữ lành cõi Phật an vui
giữ bình yên cho cuộc sống
con người,
được cấy trồng mùa vụ tốt
tươi,
niềm hạnh phúc dưới mái nhà
no ấm.
để mỗi mùa mưa
hội đua bò náo nhiệt
để tết Đôn-ta
nhà đầy bánh trái
dâng lên lễ bái ông bà,
để tết Cholchnam Thmay
té nước thỏa thuê
người người dày thêm phúc lộc,
Bày Núi,
dưới bóng núi Dài, núi Tượng
tự bao giờ
sinh đạo Tứ ân,
những người đàn ông,
trang phục bà ba đen
bới tóc, râu chòm guốc mộc,
lấy Hiếu nghĩa ở đời làm trọng,
ân tổ tiên,
ân đất nước hàng đầu,
ân Tam bảo gốc rễ bền sâu,
ân đồng bào
và bao la nhân loại,
Đức Bổn sư, Ngô Lợi,
xưa kia kháng giặc Tây
lập đạo chiêu nhân,
theo chiếu Cần vương
lập ấp khẩn hoang,
nuôi chí bền gây dựng,
dẫu chẳng thể dời non lấp
biển,
đạo còn đây
ân tiên tổ, non sông,
học Phật tu nhân,
giữ đạo làm dân,
chuyện thường tình,
âu cũng là trọn nghĩa,...
7.
Bảy Núi,
những sáng mờ sương
những hoàng hôn bóng tối,
làng ấp bình yên
mưa nắng hai mùa
nhuần cây cỏ ruộng đồng
xanh mát vườn đừa
hàng thốt nốt vươn cao
tỏa bóng râm,
nước ngọt lành
ban người trồng hái,
thân trổ lên lên trời
những sinh thực khí,
nên phẩm chất đàn ông
truyền giống giữ nòi,
vườn tiếp vườn
xoài mít tốt tươi
quả trĩu nặng tay người,
ngon thơm
như bầu ngực đàn bà
đời dâng hiến
núi tiếp núi,
nuôi nguồn sinh lực,
nên địa linh nhân kiệt
vạch biên cương.
những chúa Nguyễn
chín đời
xưa vượt Đèo Ngang
khí phách lưng trời
cũng chắng nghĩ
đến ngày
xoay dọc đất
bước tiếp bước
khai phá Gia Định trấn,
nhà Tây Sơn
chỉ lối vung gươm
Cà Mau vươn khơi
trấn biển Hà Tiên
dằng dặc trời
đất Thăng Long thương nhớ
đã mấy thế kỷ qua
khai mở.
thi nhân Huỳnh Văn Nghệ
cất lời thơ
xứ Bắc hỡi
góc trời
gió châu thổ
thổi ngàn năm tha thiết
lịch sử trầm mình
máu lẫn mổ hôi
bỏ mạng vì chiến tranh
bao kiếp con người
nên mỡ màng phù sa
ngấn đồng chua nước mặn
chín nhánh Cửu Long
mang mang sóng nước
nên xóm nên làng
rã cánh cò bay
dải gấm xanh
trời thả xuống đây
cắm Bảy Núi
làm đinh ghim
chốt chặt,
cử người hiền
mở mang kênh rạch
chăm chỉ nông tang
chài lưới nương thân
chẳng mong ước chi nhiều
chỉ lập ấp yên dân
canh giữ đất này
bình yên muôn thuở
Bảy Núi,
dận gót chân châu thổ
bảy chấm cao
chòm thất tinh
sáng rực
cuối trời
10.2020
Nhận xét
Đăng nhận xét