Chủ bút :
Anh ở phương Nam
về thăm em
khi chúng mình cầm tay nhau
trời đổ mưa ngâu rả rích
Mẹ bảo,
mưa thối đất thối cát
mưa lún đống rạ, đống rơm...
Rồi như ngày xưa,
mẹ sẽ kể em nghe,
những đêm mưa ngâu mái gianh ru buồn bã
chuyện Ngưu Lang, Chúc Nữ
mỗi người một phương năm gặp mặt một lần
nhờ chim Ô Thước bắc cầu qua sông Ngân
chòng chành nhịp thuơng nhịp tủi
nhớ nhau sụt sùi sầm trời đất tối
nước mắt nở những chùm hoa ngâu
thơm lặng thầm như ai nhớ thương nhau.
Bên anh, em nép đầu
mặc cho mưa ngâu ru rín
mình kể nhau nghe
chuyện ngày ngày em lên lớp
trò nào chăm ngoan, trò nào hay nghịch ngợm
cây phượng trổ hoa, tiếng trống điểm giờ
những lá vàng đuổi nhau dọc hành lang vô tư
trêu ngươi nỗi em
nhớ anh da diết...
Anh thì đồng xa mải miết
Bạc liêu, Cà mau, Đồng tháp, Hà tiên
người sẹm quắt đi vì ngấm nắng phèn
những bưng biền lổn nhổn gốc tràm, ngút ngàn năn nác
muỗi cùng đỉa xúm nhau vào mà đốt
khói đốt đồng xông hai mắt sè cay
khi nghe tin gió mùa đông bắc
xót em giảng bài cóng lạnh đôi tay...
Mưa ngâu cứ thở than đêm ngày
nựng miết nỗi buồn em,
ru đến thành mới mẻ,
khi nào em trở thành người mẹ
em lại hát ru con
bài hát của ngày xưa,
à ơi,
ngâu vào mồng ba
ngâu ra mồng bảy
càng xa biết mấy
càng gần nhau hơn...
Mưa ngâu ướt lạnh cây vườn
hoa ngâu thơm cả ngoài hiên trong nhà
mà người vẫn mịt mù xa,
đến khi bạc tóc thì ta gặp mình...
1983.
Sang thăm nhà Phan Hoài Thủy, đọc bài thơ Vu vơ lục bát, thấy có câu thơ rất gợi "Tàu cau khô quắt héo xiêu/ Hoa ngâu vườn cũ rụng nhiều hơn xưa", chợt nhớ, trong sổ tay thơ của mình ngày trước có bài thơ Mưa ngâu. Nay tìm lại, mang trưng ra đây.
Anh ở phương Nam
về thăm em
khi chúng mình cầm tay nhau
trời đổ mưa ngâu rả rích
Mẹ bảo,
mưa thối đất thối cát
mưa lún đống rạ, đống rơm...
Rồi như ngày xưa,
mẹ sẽ kể em nghe,
những đêm mưa ngâu mái gianh ru buồn bã
chuyện Ngưu Lang, Chúc Nữ
mỗi người một phương năm gặp mặt một lần
nhờ chim Ô Thước bắc cầu qua sông Ngân
chòng chành nhịp thuơng nhịp tủi
nhớ nhau sụt sùi sầm trời đất tối
nước mắt nở những chùm hoa ngâu
thơm lặng thầm như ai nhớ thương nhau.
Bên anh, em nép đầu
mặc cho mưa ngâu ru rín
mình kể nhau nghe
chuyện ngày ngày em lên lớp
trò nào chăm ngoan, trò nào hay nghịch ngợm
cây phượng trổ hoa, tiếng trống điểm giờ
những lá vàng đuổi nhau dọc hành lang vô tư
trêu ngươi nỗi em
nhớ anh da diết...
Anh thì đồng xa mải miết
Bạc liêu, Cà mau, Đồng tháp, Hà tiên
người sẹm quắt đi vì ngấm nắng phèn
những bưng biền lổn nhổn gốc tràm, ngút ngàn năn nác
muỗi cùng đỉa xúm nhau vào mà đốt
khói đốt đồng xông hai mắt sè cay
khi nghe tin gió mùa đông bắc
xót em giảng bài cóng lạnh đôi tay...
Mưa ngâu cứ thở than đêm ngày
nựng miết nỗi buồn em,
ru đến thành mới mẻ,
khi nào em trở thành người mẹ
em lại hát ru con
bài hát của ngày xưa,
à ơi,
ngâu vào mồng ba
ngâu ra mồng bảy
càng xa biết mấy
càng gần nhau hơn...
Mưa ngâu ướt lạnh cây vườn
hoa ngâu thơm cả ngoài hiên trong nhà
mà người vẫn mịt mù xa,
đến khi bạc tóc thì ta gặp mình...
1983.
15. Cảm nhận từ: TĐK [Bạn đọc] Email · http://Blogtiengviet.net/Lão Khoa 17.06.11@06:51
Trả lờiXóaAi hiểu đời tư CN sẽ thấy bài thơ này rất hay. Mình tin một cô giáo mà N cứ lo em cóng lạnh đôi tay trên bục giảng khi mùa ngâu về ấy, chắc sẽ khóc khi đọc lại những trang kỷ niệm này. Có một vài chữ, mình tin ông vi tính sai, chứ một con cáo già trong văn chương như CN không thể ngớ ngẩn như vậy. Có mấy câu mình thích:
"Nước mắt nở những chùm hoa ngâu
thơm lặng thầm như ai nhớ thương nhau."
Hay
"Mưa ngâu ướt lạnh cây vườn
hoa ngâu thơm cả ngoài hiên trong nhà
mà người thì vẫn mãi xa,
đến khi bạc tóc thì ta gặp mình...
15-1. Phản hồi từ: TĐK [Bạn đọc] Email · http://Blogtiengviet.net/Lão Khoa 17.06.11@07:03
@CN
Nói thêm một chút nữa.
Hai câu này rất hay và rất tinh tế:
"Nước mắt nở những chùm hoa ngâu
thơm lặng thầm như ai nhớ thương nhau."
Bốn câu cuối đổ lục bát cũng rất đắc địa. Trong và xót. Có lẽ vì tránh lặp chữ "thì" mà N dùng chữ "cho", nhưng chữ ấy lại quá quen. Có thể tránh chữ "thì" ở bên trên được không?
"Mưa ngâu ướt lạnh cây vườn
hoa ngâu thơm cả ngoài hiên trong nhà
mà người vẫn mịt mù xa,
đến khi bạc tóc thì ta gặp mình..."
Rất hay N ạ.
35. Cảm nhận từ: Nhất Vương [Blogger] Email 19.06.11@14:14
Trả lờiXóaChào anh Nguyễn Chu Nhạc! bài thơ này cũng cái e như Tây Bắc Ơi mà NV rất thích. Chỉ có cái là một bài thì viết khi đi thực tế còn bài này nặng về hoài niệm. Những kỷ niệm thật nồng nàn qua bàn tay nghệ sĩ, khối óc mẫn cảm và đôi chân miệt mài không mỏi trên những ngả đường Đất nước...Tất cả dồn nén thành một tác phẩm tài hoa với những câu thơ tiềm tàng đầy nội lực ( xin ko nhắc lại câu thơ của LK đã chấm...)
cây phượng trổ hoa, tiếng trống điểm giờ
những lá vàng đuổi nhau dọc hành lang vô tư
trêu ngươi nỗi em
nhớ anh da diết...
Trước khi chấm câu trên NV xin ngắn gọn với cách chọn từ ngữ và dùng nó đạt đến độ rung cảm
Bên anh, em nép đầu
mặc cho mưa ngâu ru rín
hai chữ ru rín rất lạ! đặt đúng ngữ cảnh đã thể hiện chiều sâu tâm cảm hòa với thiên nhiên thành bức tranh vừa thực vừa liêu trai...rất tuyệt!
"những lá vàng đuổi nhau>>>trêu ngươi nỗi em>>>nhớ anh da diết...)
Phải thú thật với anh NCN là NV viết trong sự thúc dục trả máy vi tính, mà lần nào cũng vậy! hình như trong máu bắt đầu cảm thấy say thì y như rằng lại có lý do nên phải ngắn gọn lại là câu thơ quá đẹp, quá hay ( xin thề với lòng là đọc câu thơ có cảm giác đắm đuối và cảm phục tác giả, cólẽ chỉ có ma nhập, hoặc lên đồng thì mới có những câu thơ lấp lánh đến như vậy!
đây nữa
Mưa ngâu cứ thở than đêm ngày
nựng miết nỗi buồn em,
ru đến thành mới mẻ,
thật đắc địa, mưa dai dẵng chẳng quan hệ gì với những con người vô tâm, như dưới con mắt thi sĩ thì nó lại là những bước chuyển to lớn. Tác giả đã khéo dùng chữ "nựng" khi cho mưa đồng cảm với người, như người yêu dỗ người yêu. Vỡ òa là những chuyện trai gái dỗi hờn, hay mưa ngâu có thể nói xưa như trái đất lại hóa mới mẻ...
Cảm ơn nhà thơ Trần Đăng Khoa và bạn thơ Trương Nhất Vương đã đồng cảm và chia sẻ cùng tác giả. Vậy thôi mà thành tri âm tri kỷ ròi đó.
Trả lờiXóa