Bế nguyệt Điêu Thuyền



Điêu Thuyền, tên thật là Nhậm Hồng Xương, con của một gia đình tạp kỹ ở Sơn Tây. Có sắc đẹp hơn người, được tuyển làm cung nữ triều Hán Linh Đế Lưu Hoành. Vị vua này nổi tiếng đam mê tửu sắc ( nhiều cung tần mỹ nữ, chơi đến mức, không đi xe ngựa và dung xe lừa kéo, cho lập quán giả trong cung để mình đóng giả làm khách trọ ). Nhậm Hồng Xương chỉ thuộc dạng điêu thuyền ( một chức vị dành cho cung nữ dưới bậc phi tần ), nên không mấy khi được vua vời đến. Quan Tư đồ Vương Doãn hay ra vào cung cấm để mắt tới, lấy làm thương xót cho nàng bèn tìm cách nhận làm con nuôi và đưa về tư phủ nuôi dưỡng, dạy thêm âm luật, chữ nghĩa, thơ phú. Nàng cảm cái ơn và thầm đem lòng cảm phúc xen lẫn yêu đương người cha nuôi nho nhã... 

Khi Đổng Trác loạn triều, Vương Doãn muốn diệt Đổng Trác bèn nghĩ đến Mỹ nhân kế. Điêu Thuyền biết tâm ý của cha nuôi đã cam tâm tình nguyện giúp Tư đồ thực hiện mưu kế này,
Lã Bố nổi ghen giết Đổng Trác, Điêu Thuyền đành phải làm thế thiếp của Lã Bố. Loạn Thôi Dĩ ( Lý Thôi, Quách Dĩ, bộ tướng của Đồng Trác, về triều ) Trường An, Quân Lã Bố thua trận, cả gia đình nhà Tư đồ Vương Doãn bị Thôi-Dĩ giết chết. Điêu Thuyền đau lòng bèn buôi xuông thân phận bôn tẩu theo vận của Lã Bố. 
Đến khi Lã Bố bị Tào Tháo bắt và giết chết, Tào Tháo giam giữ cả gia quyến nhà Lữ Bố, trong đó có cả Điêu Thuyền. Táo Tháo cũng là người háo sắc, thèm muốn Điêu Thuyền nhưng có quân sư can gián nên thôi, nuôi để dùng vào việc khác ( rằng ai dính vào Điêu Thuyền thì sự nghiệp thành mây khói )...
Khi Lưu-Quan-Trương về đâu quân triều đình, bị Tào Tháo quản thúc, và để ly gián Lưu-Quan, Tháo thẻo kế cũ của Vương Doãn đem Điêu Thuyền làm mồi nhử Lưu rồi gán tặng cho Quan... Quan hiểu được mưu này, định đem giết, nhưng Lưu can không nên... Cuối cùng đem thả cho về quê... 
Điêu Thuyền chán chường và hiểu ra tâm địa của giới quyền quỹ quan lại, ( kể cả Vương Doãn, người nàng khâm phục và cảm mến, cho đến Đổng Trác, Lã Bố, Tào Tháo, Lưu Bị, Quan Công... ) đều lấy sắc đẹp đàn ba ra làm "trò chơi", nên tự vẫn. Vẫn không chết. Tìm đương đi tu, chấm dứt lụy trần...

  

Vịnh Điêu Thuyền (I)

Hồng nha thôi phách yến phi mang,
Nhất phiến hành vân đáo hoạ đường.
My đại xúc thành du tử hận,
Kiểm dung sơ đoạn cố nhân trường.
Du tiền bất mãi thiên kim tiếu,
Liễu đới hà tu bách bảo trang.
Vũ bãi cách song thâu mục tống,
Bất tri thuỳ thị Sở Tương Vương.

@
Én liệng la đà nhịp phách ngà,
Mây bay một áng diễu thềm hoa.
Mày ngài gợi khách sầu man mác.
Vẻ ngọc xui người dạ thiết tha,
Hồ dễ ngàn vàng mua được miệng,
Lọ cùng trăm báu xức vào da?
Rèm cao múa đoạn ai nhìn trộm
Nào biết Tương Vương mấy kẻ là!
( Phan Kế Bính dịch thơ )

Bài thơ này được chép trong hồi thứ 8 của Tam Quốc diễn nghĩa, ca ngợi vẻ đẹp Điêu Thuyền.

  


Vịnh Điêu Thuyền (II)

Nhất điểm anh đào khởi giáng thần,
Lưỡng hàng toái ngọc phún dương xuân.
Đinh hương thôn thổ hành cương kiếm,
Yêu trảm gian tà loạn quốc thần.

@
Môi son hé nở cánh đào tân
Ngọc trắng hai hàng nhả ánh xuân
Ðầu lưỡi đinh hương đường kiếm sắc
Rắp toan chém cổ kẻ gian thần!
( Phan Kế Bính dịch )

Một đoá anh đào chúm chím môi,

Đôi hàm răng ngọc rạng xuân tươi.
Hương đưa đầu lưỡi tàn hơi kiếm,
Chém chết gian thần có lúc thôi.
( Không rõ người dịch )
Bài thơ này được chép trong hồi thứ 8 của "Tam quốc diễn nghĩa", ca ngợi vẻ đẹp Điêu Thuyền. 



Nhận xét