Buồn Chiêu Quân

Chủ bút:

Bài thơ Buồn Chiêu Quân là bài thơ được rút ra từ truyện ngắn cùng tên. Truyện ngắn này được chủ bút sáng tác từ hơn chục năm trước, lấy cảm hứng từ tích chuyện lịch sử "Chiêu Quân cống Hồ" thời Nhà Hán (Trung Hoa cổ đại). Nhằm diễn tả tấm chân tình và nỗi lòng nhân vật theo mỹ cảm chủ quan trên cơ sở logic phát triển của tình tiết câu chuyện, chủ bút đã sáng tác thành nhiều khúc ca... (Truyện ngắn cùng tên có trong phần Văn của blog này) :



Quê hương xanh xanh một dải
dòng Trường Giang quằn quại uốn mình
những thửa ruộng tưới bằng mồ hôi
lưỡi cày xới lên những xương người và cán giáo gãy
những giọt nước mắt chinh phụ vắng chồng ướt đẫm suốt tơ.

Ở đây, trăng kinh thành lạnh lẽo
chùm lên thành quách, lâu đài thứ ánh sáng ma chơi
làm lạnh buốt nỗi đau mỹ nữ
sắc bén thêm lưỡi kiếm quân vương
u tối thêm mưu mô, chước quỷ
mê muội thêm những kẻ si tình


Chỉ sớm mai thôi,
mặt trời thức giấc
tất cả chỉ là ảo ảnh kiếp người
tan biến phía sau lưng người lê chân lên phương Bắc
chìm vào giữa hoang mạc mênh mông
đâu là cạm bẫy, đâu là trầm luân?
đâu là ruột rà, đâu là ân oán?
sầu nhân thế làm núi mòn, bể cạn
người ra đi héo hon,
kẻ ở héo hon chăng?...

Dù cách trở nhưng một lòng hướng về phương Nam
mỗi năm một lần gửi hồn mình theo cánh én
lại âu sầu chờ xuân sang, én mang tin về
quê nhà xanh xanh,
dòng nước mang mang
liệu song thân có còn mạnh khỏe
nhớ gì  đứa con xấu số này chăng?
quê nhà thì xa xăm,
đất khách lại mênh mông
mây tím tái vắt kiệt trời hoang mạc

Và hỡi ôi,
nơi chín suối chàng có thấu cho lòng thiếp?
chôn mối tính chàng trao trong thân xác cô liêu
xin chàng hãy nán lại, chờ thiếp theo
lệ cạn kiệt bởi khúc sầu nhân thế
không có chỗ cho quân vương ích kỷ
không có nơi cho những kẻ lọc lừa
Khúc Chiêu quân này dành nhân thế tình ai
mai sau,
mai sau,
hỡi người đời có thấu?...

Nhận xét