Con thuyền dang dở



Em là con thuyền dang dở
Rầu lòng vì chuyến đã sang
Dật dờ trôi vô định 
Chẳng thỏa bến bờ ngang.


Ta là cánh chim ngang dọc 
Hơn lần nếm trái vườn hoang
Vẫn khát khao miền trái chín
Dọc triền sông thời gian.


Hai cõi yêu thương biền biệt 
Để bao xuân qua lỡ làng
Nơi ấy ta và em gặp
Mùa xuân nửa chớm sang. 


1989

Nhận xét