Ta cứ sợ mỗi khi chiều buông xuống
Bóng chiều đi mang cả em theo
Về cái nơi mang danh là tổ ấm
Mộng mị đêm và hoang dại tiếng mèo.
Nỗi dày vò mà em phải gánh
Từ cái ngày nhắm mắt cho xong
Những sợi dây vô tình níu kéo
Trói buộc tâm tư, khát vọng nhớ mong.
Ao ước có một lần chuộc lỗi
Nhưng nào ai can đảm dám liều mình
Đời thì ngắn mà khát khao thì lớn
Đánh đổi sự chán nhàm lấy hạnh phúc mong manh ?
Ta biết thế
và em biết thế
Nhưng ước mong mà
nào ai nỡ đếm đong
Mỗi khi chiều buông ta lặng người lo lắng
Thương người
thương thân
Em có thấu cho chăng ?...
1990
Nhận xét
Đăng nhận xét