Sen đẹp và buồn

Bài viết của NBT về SEN, và những bức ảnh sen tàn, đẹp và buồn, lại chứa đựng tấm lòng yêu cuộc sống của những người sáng tạo ra chúng. Sẽ góp với NBT một vài bức sen thu trong bài viết nào đó- như là sự tiếp nối của lòng yêu cuộc sống quanh ta...


Vô tình, tôi lại nhớ, chuyến hành phương Nam đầu tiên của mình, ấy là vào cuối thu năm 1981. Chàng kỹ sư trẻ, với mộng ước biến đồng bằng sông Cửu Long thành vựa lúa khổng lồ. Khi ấy, ngồi trên tàu hỏa Thống Nhất -hành trình 72 giờ, từ ga Hàng Cỏ, ngang qua địa phận của Hà Nam Ninh, thấy những đầm sen tiếp nối miên man như không bao giờ dứt theo bánh tàu lăn…Cuối thu, sen đã tàn, lá lá khô rũ xuống, lá lá vàng xỉn, thi thoảng sót lại đơn lẻ chiếc lá xanh ngà, như là đang chờ đợi ai, chờ đợi điều gì đấy…Bù lại, cơ man những gương sen đãy hạt, phô bày…

Chợt nghĩ đến gói cốm dẹp bọc lá sen buộc chéo bằng sợi rơm nếp, mà cô bạn gái dúi vào túi ba lô lúc đưa tiễn mình ở nhà ga... Ra đi lập nghiệp phương xa, để lại sau lưng một mối tình đang độ bén… Rủ lòng, chẳng biết người ấy có chờ đợi mình không ?... Ngày ấy đã làm gì có sẵn máy ảnh như bây giờ. Lòng trĩu nặng một nỗi buồn…Thế là xúc cảm trào dâng. Cứ rẩm riu trong đầu, lẩm nhẩm nơi đầu lưỡi, mà thành thơ…

Bảy năm lang thang khắp vùng châu thổ Mê-kông, vui buồn nếm trải, mẹ thì già, mà mình chưa thành thân. Thấy mình như có lỗi với tất cả. Người bạn gái ngày nào đã xa thành quá khứ. Và bài thơ hồi đó cũng dần phai... Lâu lâu, nhớ lại đôi ba câu…Lại cười nhẹ mà cho qua đi…Cuộc sống bận rộn với biết bao lo toan…

Nhân, đọc bài viết của chị NBT, hay quá. Nhìn ảnh sen tàn mà cảm hoài. Tự nhiên, những câu thơ xưa cũ, hồi, sống dậy…

Bài thơ ngày ấy, giờ đọc lại thấy non yếu. Song đã là xúc cảm thì có kể chi . Xin chép lại ra đây:

Anh đi vào lúc cuối thu

Anh đi vào lúc cuối thu 
Đồng hoe hoe sắc, gáy gù xa xa
Bão muộn màng mới đi qua
Bình yên choàng xuống mái nhà thôn quê

Anh đi vào lúc gió se
Heo may chín rực lá tre ráng chiều
Bên trời ai lảy câu Kiều
Lặng yên mía ngọt tự nhiều đắng cay

Anh đi vào lúc hương bay
Cỏ thơm đến nỗi làm say đất trời
Sen tàn níu giữ lá tươi
Dành cho hạt cốm một đời sắc hương

Anh đi vào lúc mờ sương 
Hàng cây trơ trụi bên đường khẽ run
Hàn đông ngấp nghé đầu nguồn
Về nam bầy én giăng buồn ngang mây

Em ơi, muối mặn gừng cay
Anh đi thương nặng nhớ đầy hai vai...

Cảm ơn chị, nguoibinhthuong !

Vẻ đẹp cuộc sống thường là đi cùng nỗi buồn. Và đều đáng quý, đáng trân trọng làm sao?!... 

Tự thân nó, đã là sự tiếp nối của lòng yêu cuộc sống quanh ta !...

Nhận xét