Đường xa em cuối tuần
Cứ đi về cặm cụi
Anh thương em lầm lụi
Mà nặng lòng đá đeo
Anh đi, nhớ đi theo
Nối hai đầu xa lắc
Sầu ai dồn đầy ắp
Để mình anh cưu mang.
Chút lá lúc thu vàng
Buông hồn cây bảng lảng
Làn gió may khẽ gợn
Dòng sông cũng xao mình
Thời gian cứ lặng thinh
Không gian thì tơ rối
Nhớ thương sâu vời vợi
Trọn anh nỗi không em.
(Tây Nam Bộ, 1984)
Nhận xét
Đăng nhận xét