Xe ngựa Bảy Núi

Chủ bút:

Mới đây, tôi có chuyến công tác phương Nam, đến các tỉnh Vĩnh Long, Cần Thơ, An Giang. An Giang là vùng đất tôi đã có gần bảy năm sinh sống và công tác. Lần này, có tranh thủ đi Bảy Núi (nay chia thành 2 huyện Tịnh Biên và Tri Tôn). Chợt nhớ, ngày trước, mỗi lần đi thực tế địa bàn, mình hay đi bằng phương tiện xe ngựa. Và mình cũng có một bài thơ về xe ngựa Bảy Núi, làm sau khi rời Bảy Núi về Hà Nội công tác. Trở về, bèn lục sổ tìm lại. Và đây, bài thơ của một thời.


Vừa mới đồng bằng mà đã núi
Mơ hồ trong gió tiếng suối reo
Như thể đất chìm cho đá nổi
Ngược dốc ngựa lên mỏi chân trèo

Bánh xe trầy trật trên đường đá
Ngựa cong mình ướt đẫm mồ hôi
Chàng đánh xe quất roi vào mây nõn
Bặm môi ghì cương, rồi sảng khoái cười

Dốc thăm thẳm xe lao như thác
Uốn ngoằn ngoèo hút giữa lách lau
Cô gái Khmer níu vai tôi e sợ
Mọi người thảng thốt nép vào nhau

Qua hết dốc người bỗng nên gần gụi
Khách chuyện trò như đã thân quen
Anh lính trẻ chuyện vui ngày nhập ngũ
Ông giáo già vuốt tóc trắng tần ngần

Chẳng ai nghĩ lần đầu gặp gỡ
Chia tay rồi còn bịn rịn nhìn theo
Chỉ thế thôi cũng một đời để nhớ
Trong tôi chuyến xe ngựa núi đèo.

1988

Nhận xét