Nô lệ




Chiều gợi nhớ về em

sau cơn mưa trời rạng

không gian ươm sắc nắng

vườn lên màu xanh êm



kìa chú chim vành khuyên

thả từng chùm tiếng hót

tiếng chim như ngọc rót

xuống mặt đất bình yên



thế mà trong triền miên

người tôi yêu đau khổ

em là con chim nhỏ

trong chiếc lồng sơn son



không có nỗi u buồn

ở trời xanh cao rộng

tiếng hót đầy sức sống

của con chim trên cành



vì sao lại buộc anh

nghĩ em là nô lệ

bởi vì em mặc kệ

cho đời mình dạt trôi.



1981

Nhận xét