Anh sẽ đưa em về thăm nơi ấy
Nơi sóng dậy trắng đầu phủ xuống thời gian
Đá vọng phu mòn mỏi tháng năm
Nước mắt rỏ mặn thêm lòng biển cả
Ngóng phương nào khi chiếu cháy hoàng hôn.
Ơi thiên nhiên kỳ diệu có hồn
Mưa gió triệu năm đúc thành tượng đá
Gửi lại đời sau câu chuyện cổ
Người vợ trẻ đợi chồng, ôm con khóc cạn hơi.
Bao cuộc chiến tranh xưa mang số phận dập vùi
Mang hạnh phúc quẳng vào mồm cá mập
Lấy ánh sáng thánh thần che trước mặt
Thắt quặn cuộc đời những kiếp sống cô đơn.
Người quả phụ ơi, ngày đêm sóng dập dồn
Và gió hát ru người ngủ lại
Đã lâu rồi nước trời tắm gội
Sao đậu xuống vai thắp những ngọn đèn.
Trang sách nào còn đằm ở trong em
Dạy cho em lòng chung thủy ấy
Em đã đợi nhưng chẳng hề như vậy
Khác xưa rồi, chuyện cũ còn đâu ?
Hai ta sống xa nhau chẳng phải lần đầu
Ta biết chia ly để chóng ngày gặp lại
Anh đuổi giặc cho tình ta đẹp mãi
Em biết gieo trồng cho mùa hạt sinh sôi.
Em ôm anh rưng rưng nước mắt rơi
Đẫm vai anh giọt mừng giọt tủi
Giống phút anh ra đi sao mà khó nói
Lòng nhân hậu mọi người đùm bọc lấy hai ta.
Anh sẽ đưa em về nguồn gốc sâu xa
Đá bình dị không long lanh ngũ sắc
Để em thấy nỗi ngày xưa chua xót
Để tình yêu chúng mình mang sức mạnh đi xa.
1981
PS : Đây là bài thơ tôi viết từ lâu, đã gửi cho bạn bè đọc, sau này quên hẳn. Vừa qua, gặp lại người cháu họ Vương Văn A, nhắc đến bài thơ này, rồi sau đó, A đọc qua điện thoại để tôi chép lại. Cảm ơn A rất nhiều...
Nhận xét
Đăng nhận xét