Anh cầm thư em trên tay
và cầm một chiếc lá,
mùa khô gửi tặng anh vừa chao qua cửa sổ
đọc thư,
Anh ngấm nỗi buồn em,
nỗi buồn sột soạt trên giấy
như những chiếc lá khô khẽ chạm vào nhau,
khi liệng mình buông xuống,
hôn nhẹ vào mặt đất rồi mỗi chiếc nằm riêng một chỗ
lặng lẽ mộng giấc riêng tư
khi đó,
nỗi buồn thấm đượm.
Khi anh cầm thư em trên tay và chiếc lá
anh hiểu cả hai nỗi buồn kia
chính là nỗi đau lột xác,
chiếc lá khô tan vào trong đất
thân thể cây trụi trần sủi những chấm non xanh
cuối mùa khô oi bức chuyển cơn giông
bầu trời vằn dọc ngang chớp đỏ
sấm vật vã mình rền mặt đất khô cong
tung thân thể những chiếc lá khô theo chiều gió,
khi ấy, vô vàn những chấm non tơ
xòe bàn tay mặc cho mưa gõ
anh biết,
em lại chính là em
khi đó,
là em khác với em xưa...
(Tây Nam bộ, mùa khô 1982)
Nhận xét
Đăng nhận xét