Gió đầu mùa...


Gió đầu mùa,...

Đã trung tuần tháng 9 âm lịch rồi mà tiết trời vẫn nóng. Dù đã thấy chút hanh heo đâu đó trong cái nắng, cái gió, trong màu lá cây ngọn cỏ nhưng tiết thu vẫn mơ hồ...

Dịp Trung thu thì trời còn nắng nóng như mùa hè. Nhấm nháp miếng bánh trung thu với trà ướp hương nhài, bụng bảo dạ "tháng tám nắng rám quả bòng" kia mà. Là mượn lời người xưa để ru ngủ mình mà thôi, chứ thực lòng, thèm cái se se lạnh lắm rồi. Cái thèm này, không giống cái thèm miếng ăn ngon khi đói, hay cái thèm rượu bia khi nhạt mồm nhạt miệng, hay nữa, cái thèm hương vị người khác giới khi con trai trẻ đương xuân;... Mà nó nhè nhẹ, se sẽ, rón rén, thấm dần vào trong ta, rồi lan tỏa đến từng li ti huyết quản, đến từng tế bào... cho đến khi nhận ra thì đã ngấm lắm rồi, say lắm rồi...

Một hôm nào đó, không nén được nỗi khát thèm, ta đã mượn cớ nỗi chờ đợi cà phê nhỏ giọt mà bộc lộ nỗi nhớ gió mùa "Riêng giọt thu ngần ngại/ se sẽ đọng, lặng thinh/ ghé song thiu thiu lá/ ngái ngủ khúc ru mình...". Ấy vậy, mà trời đất đâu có chiều lòng mình...

Đêm trước, phải chăng, vài ba ly rượu nhỏ tiếp khách trong bữa cơm tối mà cảm thấy nóng bức. Ngủ phải bật điều hòa, nói là dễ ngủ, song cũng là để tìm cái cảm giác hanh heo nhân tạo trong không gian bó buộc. Rồi như, hình như, ngoài hiên đêm có gì đó động đậy  thì phải. Sáng ra, mở cửa, chợt thấy cái se lạnh ùa vào. Gió mùa về thật rồi ư?...

Đi làm, phóng xe ra ngoài đường, gió lạnh tạt vào mặt. Lại thêm lất phất mưa. Mọi người dừng xe để mặc áo mưa. Ta thì không, cứ phong phanh phóng xe đi, để cảm cái se lạnh, cái ướt át đầu mùa. Đến nơi, mới thấy cái lạnh đầu mùa đã thấm qua áo mỏng vào người. Phải đổi ngay áo khô để tránh bị ngấm lạnh. Và thay vì động tác quen thuộc mỗi đầu giờ làm việc là bật công tắc điều hòa, thì mở bùng cửa kính phòng làm việc...

Bật máy tính, rồi thừ người ra, như kiểm tra cảm xúc của mình. Bao xáo động đã yên tĩnh lại...

Lại mở cửa bước ra hành lang. Mấy nữ nhân viên trẻ trung váy áo mùa thu, ríu rít chào. Lơ đãng nhìn và đáp lại cho phải phép.

Ừ, cái xao động của gió đầu mùa bay đâu mất cả ?...

Phải chăng, đã cuối thu rồi, và một mùa đông sắp đến !...

Ừ, vì ta luống tuổi rồi mà !...

Nhận xét