Người đã trở thành nỗi nhớ,


Người đã trở thành nỗi nhớ,
từ bao giờ ta chẳng hay
như thể vô tình, bảng lảng
thũng thẵng theo ta ngày ngày,

Người đã trở thành nỗi nhớ
sớm chiều, cả khi về đêm
giữa bao riêng chung bề bộn
như chút gì đó cháy lên,

Lần tìm trong miền ký ức
đâu là nỗi nhớ không tên
một trời cách nhau biền biệt,
cầm lòng sao chẳng thể quên,...

Nhận xét