những con đường thưa thớt
người qua
ngàn thông đứng giữa trời ướt
lạnh
chợt chạnh lòng chút bạn,
chút ta,
Đâu nhà cũ vườn xưa, người kể
đâu tuổi thơ mơ mộng êm trôi,
đâu dấu vết mối tình vụng dại
chuyện người, sao lại nhói
trong tôi?
Người nhớ chăng, ngày mưa
ngày nắng
đến hoa kia còn chẳng muốn
quên
dốc nhỏ rêu xanh, tường rào
gỗ
cuốn sách ngày nào có ngủ
yên?
Mưa cứ tầm tầm, sao chẳng
dứt,
khơi nỗi xưa, người có nguôi
ngoai
trong đẫm ướt loài cây lá đỏ,
cháy vì ta, và nữa, cho ai
?...
Đà Lạt, 16.12.2016.
Nhận xét
Đăng nhận xét