Hình như trời đã ngâu rồi,
mưa dấm dứt lại xui tôi nhớ
người,
Đằng đẵng mấy chục năm trời
kể từ cái buổi bời bời nỗi
đau,
qua khe cửa hẹp nhìn nhau
lặng câm, ai nấy nát nhầu con
tim,
Tháng năm dẫu chẳng đi tìm
bao nhiêu ký ức dần chìm đáy
sâu,
bóng hình, phảng phất nơi đâu
đôi ba câu chữ, bể dâu chúng
mình,
Người lặng thinh, ta lặng
thinh
có duyên không phận, thêm
tình tội thôi
người còn nhớ, hay quên
rồi?
thôi thì, hãy để riêng tôi nhớ
người!...
16.8.2017
Nhận xét
Đăng nhận xét