Ngược đường Tây Bắc mùa mưa
ta lên với núi nơi chưa có
đường
trập trùng xanh mướt đồi
nương
mây lênh đênh nỗi vấn vương
lưng trời,
Vừa qua mưa gió tơi bời
lũ cuồn cuộn quét đất trời
quặn đau,
vượt lên nương tựa vào nhau
một con ngựa nạn cả tàu chở
che,
Đá ngổn ngang chất lòng khe
nhà sàn xiêu vẹo bốn bề chênh
vênh,
nắng chiều lưng núi buồn
tênh,
khói bay phấp phỏng, lênh
phênh kiếp người,
Thương nhiều Tây Bắc mình ơi
càng đi càng thấu lòng người
thủy chung
thời gian dẫu có mông lung
thì em, Tây Bắc theo cùng
lòng ta,
Sơn La, 25.8.2017
Nhận xét
Đăng nhận xét