Tự thân, Nguyễn Vĩnh Tuyền cũng nhận vậy:
nửa khuya mưa
bóng mây
lâm thâm
trong ngõ nhớ
mềm mơ cơn
thức dậy
ảo-thực
ấy?... sinh vần
lạc lẫn từ ăn
vay
thơ tái sinh
nỗi sợ
thoại ngữ đêm
sang ngày...
Trước hết, hãy cũng Nguyễn Vĩnh Tuyền du ngoạn vào xứ
mơ của anh. Thực tình, tôi thích cái xứ mơ ấy:
mưa chi xối
đất mẻ trời
buồn chi lây
khổ cả người không dưng
em ơi, thương
nhớ quá chừng
xin đừng buồn
nữa ngõ lưng chừng… đời!.
Và đây nữa:
ai người vấp
lối hợp tan
cho tình anh
được lấp san cùng tình….
đỉnh non thơm
mấy nụ thơm
đã nghe nức
nở dỗi hờn hạt mưa
đã nghe luyến
nhớ đầy trưa
muốn ôm muôn
giọt mau thưa ngợp chiều
Sao không
phát sáng đổi màu
Để sông trăng
lạnh trên đầu trôi trôi
Rượu trời
nhàn nhạt nơi môi
Nâng lên đặt
xuống chỗ ngồi vắng tanh
Buông neo tạm
bến nhớ nhung
tránh cơn
sóng vỗ chập chùng gió mưa
Giấc vui gói
kín mạn trưa
bờ tình che
kín gió lùa ngang sông
Phôi phai lạc
tận bến mơ
nhổ neo!
...đi tiếp nước cờ mai sau?.
... tất cả
đang lũ quét vào máu và da thịt nhau
thế là anh
biến thành khúc thức buồn tẻ mang mang
giữa cánh
đồng đời lao xao sóng nước
tâm thức mơ
hồ
những đường
cong mịn màng mơ hồ
những lạch
khe dòng mương lượn uốn dồn mọi thứ ra sông
(ôi dòng sông
bình an đầy hoa mây trắng xám trôi trôi...)
nước gỗ mục
dều rác giành giật nhau cõng nắng, cõng mây;
một cuộc đua
- một dọc trời mải miết
Anh chờ bên
phía lề đau
Em bên lề khổ
hai màu lệch chênh
Lề đường lề
của bồng bềnh
Kể cả khi Nguyễn Vĩnh Tuyền giật mình, sợ rồi cứ mê
mải thế thì lạc lối xứ mơ mất, lòng những muốn trở về cõi thực, nhưng xứ mơ vẫn
níu kéo nhà thơ:
Giật mình!
... một phút
chiếu, giường
Tiếng chuông
cửa?
... Tiếng
ngày thường!
Tan mơ?...
Để rồi một
sớm tơ vương
có người sắm
chiếu trải giường …tương tư
Dưới mưa cuốc
bộ cùng mưa
bước chân vừa
gấp vừa thưa với tình…
lang thang
mãi chốn long đong
chiều nay ánh
mắt bỗng long lanh chiều
Cố quên sao
được nguồn cơn
ngày dài đêm
ngắn chập chờn dòng mơ
Tưởng tan tác
khúc ca chiều…
bấc khô dầu
cạn,
ai khêu lửa
tình?
Và rồi cứ chập chờn thế này, lý chí muốn quay về với
cõi thực nhưng lòng lại tiếc nuối xứ mơ, thử hỏi làm sao Nguyễn Vĩnh Tuyền có
thể bước chân ra khỏi con thuyền mộng cơ chứ?:
Lạ đôi tinh
tú rong chơi
vui miền cực
lạc quên nơi sinh thành
có nhà bác
học chiêm tinh
ngạc nhiên
sao mới cố tìm cho ra
lục soi khắp
cõi ta bà
trăm năm dư
lẻ vậy mà công không…
Chiều nay gió
thoảng ngang đồng
tự dưng đôi
cánh bướm hồng? Rong chơi…
Vẫn là cuối
đất cùng giời
cơ duyên đốm
lửa khuất nơi vô tình
Đây rồi! Một
nét lung linh
ồ! Kia một
dáng nguyên trinh mong tìm.
Vậy thôi, chẳng dám sa đà nữa, bởi sợ rồi mình cũng sẽ
bị Nguyễn Vĩnh Tuyền huyễn hoặc, mà ngồi chung con thuyền mộng cùng anh lang
bạt kỳ hổ, trôi dạt về bến mơ do anh viễn tưởng, mê sảng giăng mắc lưới tình,
đặng rình bắt cả Nhện đã thành tinh ?...
( còn nữa )
( còn nữa )
Nhận xét
Đăng nhận xét