Rong chơi với một chữ Tình, (I):

          


          Chủ bút,chủ trương viết một cuốn sách mới, tạm lấy tên là Rong chơi với một chữ Tình, nhẩn nha chuyện cũ, chuyên mới, ghi chép lại những việc, sự chiêm nghiệm sau nhiều năm làm báo,... Hẳn sẽ có người hỏi về cái tên sách, rong chơi ư, và sao chỉ với một chữ TÌNH ?...
         Nghề làm báo, suy cho cùng, cũng là một cuộc rong chơi dài, có điều, sự rong chơi với tinh thần trách nhiệm, ... Và trong cuộc rong chơi vô kỳ hạn ấy, nếu thiếu đi một chữ Tình thì sẽ là vô vị,... Nó chỉ thú vị và bổ ích khi lòng ta ôm ấp một chữ Tình, ấy là cái tình của con người, trước là gia đình, bạn hữu, người thân, đồng nghiệp, và rộng ra là xã hội, con người với nhau; thứ nữa là cái tình với thiên nhiên cây cỏ...

    1Sống chậm,…
Hãy tập cách sống chậm.
Tôi đã nhủ mình như vậy. 
Đúng ra, tự lệnh cho mình cần phái như thế,
Nửa năm trước, nhận cái thông báo mang tính khuôn mẫu, rằng từ ngày này, tháng này, năm này, ông ( bà )… sẽ nghỉ hưu, hưởng chế độ bảo hiểm xã hội, rằng từ nay, ông ( ba ) rút dần ra khỏi công việc công sở. v,v,,,  Trước đây với cương vị công tác của mình, hằng năm, mình phải ký nháy bao nhiêu văn bản như vậy. Giờ thì đến lượt mình, lẽ dĩ nhiên, người khác ký nháy cái văn bản gửi cho mình, Nhưng rồi đâu có được giãn công việc như tinh thần của thông báo.. Phần vì việc công sở luôn bề bộn, nhiều sự kiện lớn nhỏ, cả sự kiện trọng đại, mà mình vốn được tín nhiệm trong các kiểu công việc, sự kiện lớn, nên vẫn bị cấp trên chỉ định, thế là lại lao vào việc như thiêu thân. Công bằng mà nói, tự thân cũng chưa quen với sự nhàn rỗi. Gần bốn chục năm nay, lang thang đây đó, có bao giờ được thư nhàn đâu. Nợ cơm áo gia đình vợ con, nghiệp báo chí, văn chương đeo đuổi mà nên thế rồi,
Đã nhiều năm rồi, sáng sáng, 7 giờ ra khỏi nhà, cho đến 7 giờ tối mới mò về đến nhà. Cuối tuần, ngày nghỉ, vẫn thường xuyên dính việc công. Năm này qua năm khác, mãi thành nếp, nay không dễ mà thay đổi thói quen ngay được.
Một tháng, trước cái đích nghỉ hưu, cũng vậy. Anh em đồng nghiệp tứ xứ gọi điện í ới mời mọc, nể mọi người lại búc vé, bay vào với anh em, bè bạn. Gọi là đi chơi thăm thú đây đó, nhưng cũng lại đi quần quật, nhậu quần quật, còn mệt hơn ở nhà. Một sự vất vả kiều khác chứ đâu phải là thư giãn. Lại càng không phải là làm quen với cách sống chậm. 
Rồi còn nửa tháng, một tuần, thì hết ban này đến đơn vị nọ, nhóm này nhóm kia mời dự cơm chia tay. Nể nhau, lại ngồi nhâm nhi, trưa có, tối có. Vui đấy, nhưng cũng buồn đấy và thêm phần bề bộn. Lại nữa, cả thàng cả tuần, mỗi này tha lôi những đồ souvenir gần chục năm nay mua sắm, tích cóp, bày cả ở văn phòng làm việc tại cơ quan, nay mang về nhà, rồi xếp xếp đặt đặt, cũng ra chiều vất vả lắm. Cái sự mêt mỏi dồn lại,…
Rồi còn một ngày. Ngày cuối tại vị ở công sở, lại phải ký tá giấy tờ, văn bản, ký biên bản bàn giao công việc cho người kế vị mình… Thêm nữa, đồ riêng tư còn gì thì tha nốt về nhà. Từ sang sớm, thông trua, đến tận 8 giờ tối mới xong. Bã người và trống rỗng. 
Bữa cơm tối tại gia, làm ly bia đá cho đớ háo. Nửa nằm nửa ngồi, cái remot tivi trong tay nháy liên tục, hết kênh này kênh kia mà chẳng buồn xem cái gì. Chợt nhớ, từ nay trở đi, mình sẽ phải thường xuyên xem các kênh của VTC, đặng để biết, vì ngay sau đây, mình sẽ trở thành một trong những chuyên gia tư vấn và hội đồng nghiệm thu chương trình của Đài này. Đảo một hồi, mấy kênh, ngó nghiêng, xem xét, và ngẫm nghĩ để tự đưa ra một vài nhận xét. Mỏi mắt, ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay…
Trở dậy, cũng đã khuya, làm vài việc vặt, rồi đi nghỉ.
Lâu lắm rồi, trước khi đi ngủ, không cần đặt chuông báo thức, mà tắt hết cả mấy chiếc điện thoại di động.
Ừm, động thái đầu tiên của lối sống chậm là đây chăng?
Hình như, ngoài trời trở gió ?
Đợt gió mùa đầu tiên của mùa đông này..
Lắc rắc mưa thì phải ?... 

Nhận xét