Có một lần, nhân một cuộc gặp mặt vào dịp cuối năm, một nhà thơ đàn anh, về hưu đã hơn chục năm rồi, tâm sự rằng, lâu lắm rồi, ông chẳng làm một bài thơ nào; rằng để chống thiếu, và cũng là thử sức mình trong một lĩnh vực nghệ thuật khác, ông cầm cọ vẽ ...
Rồi
một dịp gặp gỡ khác, khi đứng riêng với nhau, tôi hỏi thăm ông xem dạo này ông
còn vẽ tranh hay không. Vẻ mặt ưu tư, ông bảo, ý là khi trước, mình háo hức vậy
thôi, chứ đâu có học hội họa ngày nào, xem tranh của bạn, thấy hay hay, cao hứng
thì thử cầm cọ vậy thôi... Rồi loắng ngoắng dăm ba bức, tuy cũng có cái mình thấy
ưng ý, nhưng chẳng biết có phải là tranh hay không nữa?...Tôi giữ ý, không dám
hỏi ông về thơ, là bởi lần trước, ông đã từng than là cạn cảm xúc thi ca, và hào hứng chuyện vẽ tranh, nên chỉ dám hỏi thứ
ông đang hào hứng mà thôi. Vậy ra, nghệ thuật nào cũng có cái khó của nó, và
cũng cần phải có năng khiếu mới đeo đuổi, đánh đu được...
Chợt
ông hỏi lại tôi, cách xưng hô khiêm tốn lắm: "Mình hỏi thật ông nhé, nếu cho được chọn,... ông thích có được một tập
thơ hay, hay là, một tập truyện hay?". Sở dĩ, ông hỏi tôi vậy, bởi ông
biết tôi với tư cách là người sáng tác văn học đã ba chục năm nay, và cũng biết
tôi vốn là người làm thơ, rồi bỏ bẵng thơ hàng chục năm để viết truyện ngắn, tản
văn, xuất bản liên tục, nhưng mấy năm gần đây, lại ít viết văn xuôi mà sáng tác
và in thơ đều đều. Với ông, thời xứ ta còn hiếm người sáng tác văn học, ông đã
làm thơ, vào Hội và từng giữ cương vị khá quan trọng của làng văn học nghệ thuật
nước nhà. Ông từng có một số bài thơ hay, được người ta chọn bình, và được tuyển
vào mấy tuyển tập thơ ca xứ Việt. Với người làm thơ, được như thế, thật không dễ
gì.Vậy mà giờ đây, ông hỏi tôi thế, trong giây lát, tôi biết trả lời ông thế
nào? Quả là một câu hỏi khó, chí ít là đối với tôi.
Và
rồi tôi đã trả lời ông, sau giây lát cân nhắc: "Bác ạ, em nghĩ,... có thể viết
được một tập truyện hay, nhưng... thật khó để sáng tác được một tập thơ hay...
Vậy thôi ạ.". Ông à lên một tiếng, gương mặt đăm chiêu như giãn ra,
thư thái hơn. Rồi tôi cảm thấy, dường như ông đang cười nhẹ. Sau đó, cả cả hai
người, tịnh không ai nói thêm gì về chuyện sáng tác thơ, văn hay vẽ tranh nữa,
mà bàn sang chuyện khác, hòa chung vào câu chuyện của đám đông. Tôi
biết, thực ra tôi đã lảng tránh câu hỏi của nhà thơ đàn anh nọ, chỉ trả lời một
cách gián tiếp, tùy ông hiểu sao cũng được, bằng cái cách đá lại quả bóng về ông. Cho đến bây giờ, thi thoảng năm gặp lại
một lần, câu chuyện giữa nhà thơ đàn anh nọ và tôi, đơn thuần chỉ là chuyện về
sức khỏe và sinh hoạt đời thường ...
Tôi
không biết, hôm ấy, ông nghĩ gì và có hài lòng về câu trả lời của tôi hay
không? Còn tôi, khi công việc bận rộn, hay thư nhàn hơn như lúc này, tôi vẫn cố
viết hằng ngày. Tôi cũng không mấy quan xiêm, cân nhắc là mình nên làm thơ, viết tản văn, ký sự, truyện
ngắn, hay phê bình và chân dung văn học, tuy cũng ít nhiều mình mạnh ở thể loại
nào.
Đơn giản, tôi cho rằng, mình nghĩ và viết ra
được là quan trọng nhất. Còn lại ... hậu xét!...
Nhận xét
Đăng nhận xét