Rong chơi với một chữ Tình (V)



          

          
            5, Như một sự giữ lửa,
           Tôi có thói quen, gọi là quan niệm cũng được, và có lẽ, cũ kỹ, gia trưởng chăng? Ấy là, hằng năm, vào các dịp lễ tết chính, như Tết Nguyên đán, Tết Dương lịch chẳng hạn, là nhất quyết không có chuyện đi chơi xa, hay du lịch đâu đó. Có chăng là về quê, thăm nhà họ hàng, người thân mà thôi. Tuy chưa già, song tôi thuộc típ người cũ, thêm nữa lại là trưởng gia, trưởng tộc. nên cả nghĩ làm vậy?
          Tôi học điều này từ bố mẹ tôi. Bố tôi vốn dân Nho học, rồi sau lại Tây học tân thời, tuy trong cuộc sống thường ngày, ông khá thỏa mái, cởi mở, song những gì thuộc về lễ nghĩa, đạo lý lại rất cẩn trọng. Ngày tôi còn nhỏ, ông đã thường xuyên giải nghĩa các phong tục tập quán cổ truyền, tâm linh tôn giáo cho tôi hiểu, và thường bắt tôi đứng giữ lễ cùng ông trước bàn thờ tổ tiên vào các dịp lễ trọng. Để dễ hiểu và phù hợp với đời sống hiện đại, ông chỉ dạy cách khấn Nôm thôi, những khá bài bản. Mẹ tôi vốn con nhà gia giáo, nên ủng hộ việc đó. Cứ thế, thành nếp nhà bao nhiêu năm rồi. Sau này, song thân mất đi, theo thói quen, tôi duy trì nếp sống ấy như một sự tự nguyện, thành tâm.
          Trong gia đình, vợ tôi cũng theo nếp này, và các con tôi cũng vậy luôn. Song đấy là những năm trước, khi các con tôi còn nhỏ tuổi, vật chất còn thiếu thốn, nên bằng lòng vậy. Ngoài xã hội cũng chưa có trào lưu du lịch vào mỗi dịp lễ tết. Dăm năm gần đây, xã hội thay đổi nhanh chóng, vật chất khá lên, khiến mô hình gia đình truyền thống với các tập tục văn hóa xưa cũ bị tác động mạnh, nên ít nhiều thay đổi. Những gia đình trẻ, ông bà chủ trẻ, ăn nhập văn hóa, văn minh phương Tây, suy nghĩ khác đi nhiều. Đấy là chuyện bình thường, là sự giao thoa văn hóa trong thời kỳ hội nhập. Xã hội nảy sinh trào lưu du lịch trong các kỳ nghỉ. Không riêng gì những dịp lễ trọng như Tết Nguyên đán, Tết Dương lịch, Quốc khánh mà các kỳ nghỉ khác, người ta cũng đi du lịch, đi chơi xa…
          Và rồi, như một lẽ tự nhiên, cái trào lưu, xu hướng xã hội ấy, cũng lan đến gia đình tôi. Cá nhân tôi, từ sự phản ứng yếu ớt, dần đến sự chấp nhận… Và dịp Tết Dương lịch năm nay (2018), lần đầu tiên, cái gia đình bé nhỏ của tôi đã chẽ thành ba nhánh chảy theo các hướng khác nhau. Vợ và con gái út tôi, mua tua du lịch tâm linh đi Myanmar chiêm bái Chùa Vàng, đất Phật; con trai lớn, vừa mới lập gia đình thì mấy ngày nghỉ ấy, tất bật mua sắm, làm cơm mời khách là bạn bè chúng nó và gia đình bên vợ nó,…
          Riêng tôi, vợ chồng con trai mời cơm, rồi mấy bạn bè than chèo kéo, song tôi đều tìm cách từ chối. Một mình, tuy giản đơn nhưng vẫn đủ lễ nghi trên bàn thờ, cơm nhà tự mình, mì tôm, cơm nóng hay cơm nguội rang, túc tắc đủ ngày ba bữa với ly cay nhỏ. Đọc sách, xem mạng, viết bài…
          Và, như một thói quen, một sự tự nguyện thành tâm, tôi dành một ngày để về quê, hương khói nơi ngôi thờ tự, thăm nhà mấy anh chị ở quê,…

          Giống cha, mẹ tôi ngày trước, như một sự giữ lửa !?... 

Nhận xét