Rong chơi với một chữ Tình ( XI )




         11. Hiện tượng & hiệu ứng U23 VN, 2018...

      Sau chiến thắng lịch sử của bóng đá Việt Nam, U23 của ta chiến thắng U23 Qatar sau 120 phút thi đấu và loạt sút luân lưu 11m, để có mặt tại trận chung kết, tôi định không viết gì, ngoài chuyện phiếm bên lề, chuyện vui lúc trà dư tửu hậu. Nhưng rồi, cảm giác như có lỗi nếu mình không viết một chút gì đó, bởi đây là thời khắc lịch sử hiếm có, sẽ chẳng bao giờ lặp lại.
Vậy thì viết, song viết gì và viết khi nào? 
        Tôi chọn thời điểm viết bài này vào giữa khoảng thời gian, sau khi kết thúc trận đấu với Qatar và trận chung kết với U23 Uzbekistan. Sở dĩ vậy, là để, đủ thời gian bình tĩnh mà nhìn nhận những chiến thắng của U23 VN một cách công tâm; đồng thời, cũng muốn đi trước khi đã biết kết quả trận chung kết, nếu ta thắng, lại bảo được rồi thì tha hồ bốc phét, còn nếu thua, thì "chó chết hết chuyện". 
        Xin không bàn về hiệu ứng xã hội từ kỳ tích này, mà chỉ bàn về chuyên môn. Để lý giải "Hiện tượng U23 VN" tại Vòng chung kết bóng đá U23 Châu Á, tại Trung Quốc, 2018, tôi đặt ra 5 câu hỏi và tự trả lời,...

        Nguyên nhân chiến thắng của U23 VN:
        Thứ nhất: Chiến thắng từ thực lực đội U23 VN.
        Điều này thì đã rõ. 
      Thể lực, đủ sức chạy 120 phút, lên công về thủ mà không hụt hơi, liền mấy trận như vậy, dù thời gian nghỉ ngơi kém đội bạn.
     Tinh thần, vững vàng, thể hiện ở chỗ, dẫn trước không hưng phấn, chủ quan; bị dẫn trước, không nao núng, sụp đổ, rồi vỡ trận, hoặc buông xuôi cho xong; ngay cả khi bị xử ép, cũng không nóng đầu gây sự mà chấp nhận một cách điềm tĩnh; sự đoàn kết, đồng lòng, kết dính trong toàn đội và từng vị trí...
        Thứ hai: Chiến thắng từ tài ba của Huấn luyện viên,
        Điều này, cũng đã rõ.
       Giả thiết, cũng vẫn nhưng con người này, hoặc chất lượng cầu thủ tương, thậm chí cao hơn (đã từng có), nhưng được dẫn dắt bởi một ông Thầy khác (HLV), chắc chắn kết quả sẽ không bằng. Xưa nay, quân hùng phải có Tướng giỏi mới thành công (còn thêm thiên thời, địa lợi). Ông Park, không phải thầy Phù thủy có phép màu, mà là một huấn luyện viên chuyên nghiệp, có tính kỷ luận cao, khoa học, chính xác trong tuyển chọn cầu thủ vào đội tuyển, trong lựa chọn, thay người trong các trận đấu, và quan trọng hơn, là biết cách khơi dậy tiềm năng, lòng tự trọng của mỗi cầu thủ, sử dụng đấu pháp hợp lý cho từng trận đấu và từng thời điểm cụ thể trên sân...
         Thứ ba: Chiến thắng nhờ sự coi thường của đối thủ,
      Điều này cũng rõ. Trước giải, U23 VN bị xem là vật lót đường, nói chung là các đội ở khu vực Đông Nam Á cũng vậy. Khi U23 VN vào vóng Tứ kết, các đối thủ không dám coi thường nữa, tuy nhiên, họ vẫn cho là ăn may, nên nôn nóng giải quyết trận đấu trong 2 hiệp chính. Và nữa, sự tự kỷ ám thị, lo lắng bị thua đội chiếu dưới dẫn đến sự thiếu tỉnh táo trong toàn đội và mỗi cầu thủ, trong khi, U23 VN đá với một tinh thần không có gì để mất...
       Thứ tư: Chiến thắng từ sự may mắn. 
      Điều này là có. Xưa nay, không riêng gì bóng đá, thể thao, mà những việc khác, mỗi kết quả chiến thắng, mỗi thành công, bao giờ cũng có phần của sự may mắn. 
       Thứ năm: Chiến thắng từ tất cả những lý do trên gộp lại,
Điều này là đương nhiên. Nếu thiếu đi một yếu tố nào đó, kết quả hẳn sẽ không ngoạn mục như vậy.
       Và các dự đoán tương lai:
       Thứ nhất: Kết quả trận chung kết,
     Xét về thực lực trước trận chung kết, U23 Uzbekistan có vẻ nhỉnh hơn một chút, song đã vào được đến đây, thì cơ hội thắng chia đều cho cả hai, tức là tỷ lệ 50/50. Tuy nhiên, những ngày qua, từ một đội bị đánh giá là vật lót đường, U23 VN đã đã đi từ chiến thắng này đến chiến thắng khác, đến mức, sau chiến thắng đội U23 Qatar, nhiều người đã phải thốt lên "Không tin được dù đó là sự thật", nên giờ đây, thắng hay thua cũng không mấy quan trọng, bởi việc vào đến Chung kết đã là một giấc mơ, một kết quả không tưởng rồi, song cũng chẳng có lý do gì để người ta không mơ tiếp giấc mơ Vô địch. Đấy là điều mong muốn của hết thảy dân Việt ta, nhưng nếu không thắng, người ta có tiếc nuối, chứ không ai nỡ trách cứ, bởi đến đây, đã là tuyệt vời lắm rồi... Riêng tôi, chọn U23 ở kèo dưới, và khi chọn như vậy, không phải là tôi không tin tưởng vào U23 VN, hay như không 'biểu hiện lòng yêu nước", đơn giản, khi thi đấu gì đó, nhất là thể thao nói chung và bóng đá nói riêng, bị đánh giá thấp hơn sẽ cho một tâm lý thi đấu thoải mái, không chịu áp lực phải thắng, và đấy, thực sự là một lợi thế không nhỏ.
       Tôi nghĩ, về lý trí mà xét đoán, U23 VN không thắng, nhưng về tình cảm lại mong thắng. Và mong muốn của tôi lúc này, là dự đoán của tôi sai.
        Thứ hai: Từ đội U23 VN hiện tại, nhìn nhận, đánh giá về bóng đá trẻ VN.
       Xuất phát điểm của nền bóng đã Việt Nam là từ Phong trào. Khi được chọn về các CLB, hay đội tuyển, các cầu thủ được tập luyên thêm, nhưng chỉ có tính chất bổ trợ trên nền tảng năng khiếu vốn có. Sau này, có một số lò đào tạo cầu thủ từ lứa tuổi nhỏ, như Thể Công, Thanh Hóa, Nghệ An... song chất lượng vẫn chưa cao. Phải từ khi, Học viện Bóng đá Hoàng Anh Gia Lai ra đời, với sự tài trợ từ Arsenal (Anh Quốc), chất lượng đào tạo cầu thủ từ lứa tuổi nhỏ mới được nâng cao. Cùng với đó là việc tổ chức các giải quốc nội và cử đội tham gia các sân chơi bóng đá trẻ các cấp độ Asean, Asia, và cao hơn nữa, cũng tạo điều kiện cho bóng đá trẻ cọ xát, vươn lên. Nhìn chung, bóng đá trẻ Việt Nam mới ở mức lạc quan mà thôi,...
         Thứ ba: U23 là tương lai tươi sáng của Đội tuyển Quốc gia?
         Tôi không nghĩ vậy, bởi các lý do sau đây,
        Từ thực tế những năm qua, cho thấy, chúng ta đã từng có các đội trẻ như U16, U19, U21 và U23 chất lượng cao và thi đấu tốt (đương nhiên, xét về kết quả thì không vang dội như U23 hiện nay) ở các giải đấu quốc tế khu vực, châu lục, thế giới, nhưng khi trưởng thành, thì không mấy đóng góp cho đội tuyển quốc gia.
          Nhưng tại sao vậy?
        Từ sự tha hóa bởi chính các cầu thủ, đã từng có các tài năng bóng đá trẻ như Văn Quyến, Quốc Anh, Quốc Vượng v.v... nhưng rồi lối sống và lòng tham đã loại thải họ bằng sự sa sút phong độ, bằng nạn cá cược, án kỷ luật, và thậm chí tù tội....
        Từ sự lôi kéo, can thiệp, và nuông chiều theo chiều hướng tiêu cực bởi các lực lượng khác như ông bầu, huấn luyện viên, đồng đội, thậm chí trọng tài và xã hội đen,... Điều ấy, nhanh chóng hoặc dần dần biến tướng họ thành con người khác. Trẻ em như tờ giấy trắng, một số đã tự bôi bẩn mình và để người khác nhuộm đen họ.
Tâm lý và thực tế ở xứ ta, cho thấy, thành tích của bóng đá, hay các môn thể thao khác phần lớn mang tính chất hình tượng "Phù Đổng Thiên vương", bỗng một ngày kia... tuy rằng đã có một số thành tích vang dội, nhưng chỉ như vậy, nó vẫn là kết quả của bệnh thành tích, sẽ không lâu bền bởi sự thiếu căn cốt. Căn bệnh khó chữa này có tên là "sự thiếu chuyên nghiệp". Hiện nay, không riêng gì bóng đá, nền thể thao ở xứ ta nói chung, đang mắc nặng căn bệnh này!...
Điều này, tôi thật sự không mong muốn. 
        Dẫu sao, kỳ tích của U23 VN tại VCK U23 Châu Á, chúng ta cũng có cái để mà hy vọng!... Và nếu như, điều đáng tiếc xảy ra, họ để tuột mất chức vô địch, thì khi trở về, họ vẫn được đón tiếp như những nhà Vô địch...

       @ PS: Cập nhật lúc 18h30 ngày 27.01. 2018:

       Vậy là cuộc chơi đã kết thúc. 
     Chắc chắn, trận đấu này sẽ đi vào lịch sử bóng đá Việt Nam, thậm chí, lịch sử bóng đá Châu Á, và bóng đá thế giới, bởi:
      + Cái cách mà hai đội Việt Nam & Uzbekistan đi đến trận Chung kết, na ná như nhau,
      + Thời tiết trên sân khắc nghiệt và rất đặc biệt, nhất là với riêng đội U23 VN, đá bóng mà như đi trượt tuyết vậy.
    + Lần thứ 3, U23 VN định đưa trận đấu vào loạt sút luân lưu 11m cân não, nhưng bất thành, bởi bàn thua ở phút cuối cùng, phút 120 của cầu thủ Sidorov vào thay người ở phút 119. Quá tam ba bận, khó lắm thay.
       Có chút kém vui, chút tiếc nuối, ấy là dự đoán của tôi đưa ra về kết quả cuối cùng, trước trận chung kết đã đúng, mặc lòng tôi mong nó sai, nhưng bóng đá là vậy...
      Cho dù thế nào, các chiến binh U23 VN dưới sự dẫn dắt của ông Thầy xứ kim chi, HLV Park Hang Seo đã là nhà Vô địch trong lòng người hâm mộ bóng đá Việt Nam !...
      Và nếu tôi không nhầm, đây sẽ là thành tích cao nhất của vị huấn luyện viên này, kể cả khi ông vẫn tiếp tục dẫn dắt đội U23 và Đội tuyển bóng đá Việt Nam, ngay cả khi ông đi tìm kiếm vận may ở nơi khác đi chăng nữa,...
       Mong là, thành công này, sẽ là một sự doping về tinh thần, một cú huých đích đáng cho bóng đá xứ ta nhích lên !...

Nhận xét