Rong chơi với một chữ Tình ( XV ) - Bệnh viện ký sự.



Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão tòng đầu thượng lai
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai,
( Cáo tật thị chúng, Mãn Giác thiền sư )

15. Bệnh viện ký sự,
Chủ bút:
Vừa qua, tôi phải nhập viện do một chút trục trặc về sức khỏe. Nghi là bệnh sơ sơ, ấy vậy mà cũng gần 3 tuần nằm viện. Thời gian này, tại phòng bệnh nội trú, tôi có những trải nghiệm cá nhân, lại có dịp quan sát những bệnh nhân cùng phòng và tình cờ biết các câu chuyện của họ, từ đó suy ngẫm về cuộc đời cùng sự chia sẻ những buồn vui...
Sau khi xuất viện, tôi nhớ lại và ghi chép trong thiên phóng sự dài kỳ này. Xin được hầu chuyện, chia sẻ cùng mọi người,...


1.
Thế là y phải nhập viện. Viện ở đây là bệnh viện. Cầm cái bệnh án, cô bác sĩ ở bệnh viện BM bút phê “Abces mô mềm ngực phải. Điều trị nội trú”, y vẫn còn băn khoăn “Thế điều trị ngoại trú có được không chị ơi?”. Cô bác sĩ bảo “Không được đâu bác ơi”. Y lại gặng “Bệnh nhẹ mà, điều trị ngoại trú cũng được mà”. Cô bác sĩ cương quyết “Không nhẹ đâu bác ơi, phải nội trú thôi”. Y ngần ngại, chào cảm ơn, rồi cùng vợ tim đến cửa tiếp nhận bệnh nhân nội trú của khoa Cơ Xương Khớp. Lại thủ tục, một hồi, vợ y nhận quần áo bệnh nhân rồi dẫn y tìm đến số giường buồng người ta ghi trong phiếu. Đây rồi, buồng số 206, giường 29B. Ngó vào buồng bệnh, người ốm đau, phần lớn 2 người 1 giường, lại thêm đám người nhà đi chăm người bệnh, ngổn ngang người là người. Đưa mắt tìm giường số 29B, thấy một ông lão cỡ tám chục cái xuân xanh nằm chéo giường mê mệt và đang được truyền dịch, thêm một người nhà ngồi bên mép giường gương mặt thiểu não. Y ngán ngẩm ôm cái ổ ép-xe đau nhức trước ngực phải ngồi xuống một băng ghế kê ngoài hành lang buồng bệnh. Nhìn đồng hồ, 11h45 ngày 01.3 và thứ 5. Vợ y đi một hồi và mang về cho y suất cơm bệnh viện trong hộp nhựa. Khi vợ tất tưởi về nhà để lấy tư trang chuẩn bị cho y cuộc sống nội trú bệnh viện thì y uể oải nhai suất cơm. Đói, mệt và đau nhức, lại thêm nỗi lo tinh thần, y cố ăn hết phần thức ăn và nửa số cơm. Công bằng mà nói, suất cơm 30 nghìn đồng cũng không đến nỗi nào.
Một ông già thấp lùn, người gập xuống với cái đai đeo thắt lưng chống đau, ghé bên ghế bảo “Bác làm ơn cho tôi ngồi ghé chút, đau và mỏi quá”. Y dịch người nhường phần ghế với sự cảm thông. Người đời bảo “Đồng bệnh tương lân” mà. Ông già gục người xuống mặt bàn, nhắm mắt lim dim như ngủ, một lát choàng dậy, bắt chuyện “Tôi đau lưng lắm, hơn tuần nay chỉ ngủ ngồi thế này thôi. Không nắm được. Giường bệnh tôi ở 205 đây nhưng có chỗ nào mà nằm đâu. Sao lại đông người thế? Ờ, bác bệnh gì?”. Y trả lời qua loa rồi cũng gục xuống mặt bàn như ông già, cố chợp mắt cho đỡ mỏi mệt.
Chẳng biết y có chợp được mắt chút nào không, choàng dậy vì tiếng loa phát oang oang nhắc đã đến giờ các y bác sĩ làm việc, đề nghị các bệnh nhân tuân thủ mặc quần áo bệnh nhân, còn người nhà phải ra ban công đằng sau ngồi. Rồi có vài vị trang phục blu trắng ra gặp y, đo nhiệt độ xem có sốt hay không, hỏi bệnh một hồi. Tiếp đó là đám trẻ con, ấy là mấy đứa sinh viên Cao đẳng Y tế, xúm vào hỏi, đại loại mấy câu hỏi theo kiều bài học thuộc lòng, như: Bác tên gì, bị bệnh gì, nhập viện từ bao giờ, có sốt không, đau đớn chỗ nào, có khó thở không?... Y thấy ngán ngẩm bởi cứ phải trả lời các câu hỏi lặp đi lặp lại như vậy. Y lại tự nhủ, thôi thì giúp các cháu nó học vậy, cứ xem như giúp con cháu mình ở nhà học hành, trả bài ấy.
Vợ và con gái út của y, hai mẹ con tay xách nách mang đồ đoàn cho y nằm viện, Lại chờ đợi. Chừng 3h chiều, y bắt đầu được diều trị. Vì cái giường mang số 29B của y, vẫn cụ già mê mệt năm choán hết, nên bị bác sĩ bảo y, thôi cứ nằm nhờ một chỗ nào đó, tạm để truyền thuốc cái đã. Thế là y ghé ngay một chiếc giường ngay cạnh cửa kính hành lang, ở đấy có một bệnh nhân nam, đồ chừng ngoài bảy chục tuổi, gương mặt lộ rõ sự thông mình và vẻ quắc thước, cũng đang nằm truyền dịch. Đành trở đầu đuôi. Sau khi test thử, ý được truyền một loại kháng sinh, đọc vỏ hộp có tên gọi Voxin, chai dịch truyền to tướng.
Qua gần 2 giờ đồng hồ nằm truyền, chai dịch nhỏ chậm giọt một, mới hết cỡ ¾. Y bắt đầu khổ sở. Sự khổ sở này không đến từ chỗ ép-xe đau nhức, mà là sự buồn cái gọi là tiểu tiện (gọi tắt là đi  cho tiện). Y đi cái khoản này từ đầu buổi chiều, đến giờ là gần 5 tiếng đồng hồ còn gì. Y nhăn nhó chịu đựng, có hai khả năng xảy ra nếu cái việc bất nhã kia không được giải quyết, ấy là y sẽ tè ra quần, hoặc là y sẽ vỡ bóng đái. Thật tệ hại cho cái sự thiếu hiểu biết. May mà lúc ấy, một điều dường viên bước vào, y chẳng ngại gì, trình bày ngay cái nỗi khổ của mình. Vị này quyết ngay, thật đơn giản “Bác khóa cái chốt màu đỏ trên dây truyền, bê cả bộ đi vệ sinh thoải mái, nhớ đừng để chệch kim truyền ra khỏi ven, xong vào lại truyền nốt”. Ôi, được lời như cởi tấm lòng, vợ y giúp cho cái việc bê bộ dây chai lọ ấy ra nhà vệ sinh nam. Xong việc, y khoan khoái, sung sướng làm sao. Rốt cuộc, sẩm tối thì chai dịch cũng hết. Vợ y lại thông báo tin vui, ấy là mình đằng ký giường bệnh tự nguyện dịch vụ, đã có giường trống. Hai vợ chồng, thu dọn đồ đoàn để sang nhận giường bệnh mới, số 58 phòng 209. Khi chào cảm ơn bác bệnh nhân già vừa cho nằm cạnh, bác này bảo “Bác may nhỉ, tôi đăng ký mấy hôm nay rồi mà chưa có giường loại một người trống đấy, chắc bác có người quen?...”. Chỉ biết ầm ừ thôi.
Nhận giường bệnh mới, mượn thêm chăn ga gối, xong xuôi mới quanh quất nhìn ngó, nhận diện và chào hỏi các bệnh nhân cùng buồng. Sau bữa cơm tối muộn do vợ nấu ở nhà mang vào, y nằm ngả lưng, lòng dạ thanh thản cứ như mình đã khỏi hẳn bệnh. Chợt một vị áo blu trắng vào, gọi tên y, bảo sang ngay phòng siêu âm bên cạnh để kiểm tra thêm. Lúc này, đã hết giờ làm việc chính, trong phòng siêu âm chỉ còn kíp trực dăm người gì đó. Đây chính là cái phòng siêu âm chiều hôm trước, khi khám ban đầu, y đã phải chầu trực chờ gọi tên, giờ thì riêng mình y. Họ siêu âm cho ý kỹ lắm, vừa hỏi bệnh, vừa bắt y thở ra hít vào thật sâu, rồi bàn tán. Cô nhân viên siêu âm chính, nghi ngờ y bị viêm phổi, mấy vị khác, có cả đám học sinh thực tập thì bảo không, đã chụp cắt lớp vi tính rồi, kết luận không viêm phổi, mà chỉ bị khối ép-xe chèn ép gây tắc mạch một góc trên thùy phổi phải. Hình như họ có ý định chuyển y sang khoa hô hấp thì phải. Y thấy ngại, đúng ra là hơi sợ, bèn lên tiếng cãi lại. Rồi cũng xong, y về buồng bệnh, đã hơn 9 giờ đêm. Lại truyền dịch tiếp, chai dịch nhỏ hơn và tốc độ nhỏ giọt cũng nhanh hơn. Gần 10 giờ đêm, người ta tắt hết đèn buồng bệnh, để ngủ. Ai đó bật cho y chiếc đèn chụp đầu giường loại dành riêng cho theo dõi việc truyền. Y ngủ thiếp đi, choàng mở mắt thì thấy một bóng nữ áo trắng đang lúi húi tháo kim truyền cho y. Đêm ấy, y ngủ mê mệt, tuy giữa đêm, y vẫn phải trở dậy ra nhà vệ sinh vài lần, làm cái việc rất chi là sung sướng, mà hồi chiều đã khiến y xuýt nữa vỡ cái bong bóng của quý.
Ngày đầu nằm viện của y là vậy. Sẽ còn dài dài và nhiều chuyện hay ho mà y đã chứng kiến ngay tại buồng bệnh này và dự định sẽ kể ra đây, đặng hầu chuyện mọi người,...
(còn nữa)

Nhận xét