Ai lên Mèo Vạc cùng tôi.




1.

Ai
cùng tôi
Mèo Vạc
ta lên
những đá cùng đá
chất ngất mây
lởm chởm găm đáy vực
giăng giăng
ngang lối chân trời,
chiều về
khói mây bồng bềnh
biển đá ngỡ trùng khơi...

Ai
cùng tôi,
sẻ chia
nỗi niềm đá
đêm ngày mòn mỏi
tắm nắng
gội mưa
ngậm sương đêm
nhuần nên ruộng cạn
vậy mà,
lưỡi cày nạy đá
lâng câng
chân bò trầy trật
bàn chân người
bước đi
lõm sát tận mu.
Đá vã mồ hôi,
người đổ máu
ngày qua ngày
tháng lại tháng
năm cùng năm
leo trèo
trỉa bắp
ngô thương người
giận đá
mà lên,
lá xanh trời
bắp vàng giấc ngủ vùi
còm cõi
nuôi những phận người
truyền kiếp...

Đá mơ mộng,
người thì chân thật
lấy miếng ăn
làm trời
đá có thấu cho chăng ?





2.

Ai
cùng tôi
ngước đỉnh mây trôi
lên Mã-pí-lèng
bao đời
ngựa chồn chân quỵ gối
bên
đá dựng trường thành
bên
trượt sâu bóng tối
thăm thẳm
chiếc gàu nhỡ tay
rơi
qua một ngày
vẫn lưng chừng núi
hun hút
đáy sâu
dòng Nho Quế uốn mình
luồn sợi chỉ bạc
mong manh
qua trùng trùng lưỡi đá
cứ thế
loanh quanh
chẳng rối
cuộn thời gian
thả ước vọng
về xuôi
đã vậy ngàn đời...

Chon von
vách cao
lẫn với mây trời
những nếp nhà Mông
ngày đêm tỏa khói
ngầy ngậy
mèn mén
khen khét
củ lùi,
thịt nướng
dậy mùi
nồng nồng
hơi rượu,
bao nhọc nhằn
kiếp người
bao ngang tàng
kiếp núi
đắm mình
tắm gột cơn say
sinh thực
thâu đêm
chập chờn
tới ánh ngày
lại dậy sớm
đi nương
đàn ông
ôm việc nặng
đàn bà
địu con leo dốc
vừa đi vừa se gai
chẳng cần gì cho mình
dành tất
để ngày mai...




3.

Ai
cùng tôi
đi chợ Khâu Vai
năm chỉ một lần
thỏa khát khao
bụng trai gái
mong ước cả một năm
ước ao suốt một đời
dằng dặc
nỗi người...

Đàn ông
hùng hục
sẵn lòng
đốt sức
bạt cả núi,
tung hê trời
đàn bà bền bỉ
lầm lụi xay ngô
nơi góc tối
se sợi gai
nối tình như sông
địu con
mòn mỏi
còng lưng
để đợi
một ngày,
mỗi một ngày thôi...

Ai
trả lời
tình yêu
là cái chi chi,
mà khiến con người ta
khổ vậy?
giản đơn,
đến Khâu Vai
là thấy,
tình yêu chẳng giống cái gì...
May ra,
chỉ có trời
biết tình yêu
là giống cái chi,
có thể làm mây ngừng bay
gió ngừng thổi
trời đang sáng thành tối
đêm tối bỗng sáng trưng
sông chảy ngược
biển nên rừng,
núi hóa vực
khi rồ dại
khiến người ta không còn là người nữa,
nhanh tàn lụi như lửa
âm ỉ nung như lửa,
mềm mại luồn như nước
mãnh liệt cuốn phăng như nước
và khiến con người ta
mãi mãi
là người...

Kia,
những cặp gái trai
không tuổi,
thấp thoáng sau những mỏm đá,
lùm cây
lẫn vào đêm
nhập cùng ngày
hòa vào đất trời,
bản thể
nguyên sơ...





4.

Ai
cùng tôi
trên Đường Hạnh Phúc
ngoằn ngoèo,
vách đá
thung mây
quanh năm
đắm sương
say
khuya sớm
xiếc trên dây
lảo đảo
mà chẳng bao giờ ngã,
chấm đỉnh núi này
quơ đỉnh núi khác
chạm mặt không gian
vuốt mũi thời gian...

Một thuở
gian nan
sao thấu... ?
Ai người
Cao-Bắc-Lạng
ai người,
Hà-Tuyên-Thái
ai Hải Dương,
ai Nam Định
những ai ...?
Hai triệu ngày công
ngót sáu năm ròng,
hàng ngàn thanh niên
cả vạn dân công
mười sáu
dân tộc anh em
tay nắm tay nhau
dốc sức
nào choòng sắt
quang mây
rọ tre,
núi bạt
đèo san
ba triệu khối
nắn mềm mại
con đường...
Ai
đã từng đổ mồ hôi
và máu
thấm từng kẽ đá
nơi đây,
ai còn
ai mất
ai ghi danh vào sử sách
ai chẳng biết tên
ai không rõ mặt
ai là ai
không một ai
dám chắc
đo thấu gian khổ
đất này...

Chỉ có đất trời
chỉ có mây bay
chỉ cỏ dại là muôn đời
thấu hiểu...
Và dưới kia
dòng sông
mãi chảy
chở công lao về xuôi
máu dành thấm
đất này...



5.

Ai
trước tôi,
chọn vùng đất địa đầu
không phải nơi mình chôn rau
làm đất sống
chọn mảnh đất khô cằn
là quê hương thứ hai ...?
Phải chăng,
em
cô gái miền xuôi,
thời thiếu nữ
mộng mơ
miền sương trắng
sớm chiều vương đầu núi
mơ hoa nở
bướm bay dọc suối
mơ chàng trai ngược
vai rộng
bụng thon
ngực nở như vòm
vai quàng nỏ
tay dao quăng
sức vóc vâm
chạy phăm phăm
khỏe hơn chàng Lía...
Chàng,
đốn củi
giăng lưới
bẫy chim rừng
bắt cá suối
tìm săn những con thú to
bạt núi mở rãy
dựng nhà,
thành vị hoàng của rừng thiêng,
chàng truyền tin
tuyển hậu,
em
cô gái miền xuôi
mộng
thành bà chúa rừng xanh...

Em
rời quê,
bỏ cả thị thành,
bỏ cả mối tình
thuở học trò
theo một chàng trai
về núi
chọn cao nguyên đá
làm quê mới
lấy giường đá
thay ổ rơm
lửa rãy đốt nương
thay khói lam chiều quê cũ
gió ngàn sương giá
thay ngọn gió đồng quê mỗi chiều hôm
tiếng choòng đục đá
thay tiếng chổi quét lá tre...
chỉ đêm đêm
thao thức với canh khuya
nỗi nhớ mẹ thương quê
thả rông
như chó hoang
chạy điên dại
khắp đại ngàn sông suối,
em lắng nghe
giọng nói
của mối tình xa
xao xuyến vọng về
như an ủi
vuốt ve,
thiếp đi
trong hoang nồng mộng mị...

Và sớm mai,
khi mặt trời đội núi
chim rừng chíp chiu
ca khúc đón ánh ngày
em
rụi mắt
bừng
như thuở thơ ngây,
trẻ trung
cho ngày mới
chăn thả
tiếp
giấc mơ thời vụng dại
trên những đỉnh núi hoang
chan chứa nắng mưa ngàn...



6.

Ai
cùng tôi
lang thang
vạn nẻo xứ này
theo bóng mây bay
đến những bản làng
khuất lối...

Ai
cùng tôi bám núi
lên thăm lớp học
chênh vênh
đám học trò chân đất mùa đông
mặt lem phấn mắt đen tròn ngơ ngác
cố học lấy cái chữ
làm người,

Em
cô giáo miền xuôi
nhiều năm rồi
cắm bản
thương bày trẻ
ban ngày làm cô
tối về làm mẹ
lấy vất vả làm vui
vài bộ áo quần đẹp
may đã lâu rồi
chẳng mấy khi được diện,
đêm gió ngàn
chăn đơn gối chiếc
quờ tay tìm hơi ấm
trống không,
nén
tiếng thở dài
nước mắt nuốt vào lòng...

Em
cô y tế thôn bản
ngày lại ngày, mờ sáng
thấu canh khuya
lo theo cái ốm của người
tất bật ngược xuôi
nhiều khi bát cơm đưa lên miệng
chưa kịp ăn,
đặt xuống
choàng vội túi y cụ
chéo vai
quáng quàng
băng lối tắt
ngõ gai
kịp tới cứu người
kịp đón đứa trẻ
chào đời
quệt tay
lén chùi nước mắt
hòa niềm vui
làm mẹ...
Vậy mà,
khi trở trời
trái gió
cơn sốt ào đến bất ngờ
một mình
một cái chăn
cắn răng ghì cái lạnh thấu lòng
cong người xua đi cái nóng
nhăn mặt nuốt tiếng rên
ngợp họng
vã mồ hôi
là bớt sốt thôi mà...

Ôi
thèm nghe
một tiếng người
cho bớt tủi,
sốt qua...
Vật vã
mong
trời chóng sáng...



7.

Ai
cùng tôi
trở lại Mèo Vạc
uống rượu ngô
ly còn nóng trên tay
đếm rượu nhỏ giọt
tí tách
mà say
ngồi bên bếp lửa
ngó qua khe cửa
thấy sương bay
núi chao nghiêng
sông chảy trên mây,
ngửi mùi phân bò
nồng nồng
xông ngái mũi,
tự tay chất thêm củi
rỉ rả
hỏi chuyện cặp vợ chồng Mông
chuyện yêu nhau ngày xưa
nơi phiên chợ mùa đông,
chàng
uống cạn dăm bát rượu
vẫn sung sức
khoe khèn
chân nhảy lò cò
quay tít cung thang
cất lên điệu khèn tình ái
nàng
mê điệu khèn
mê sức rượu
mê sức vóc đàn ông
tràn căng
hừng hực
mà nên vợ nên chồng
no đói cùng nhau
từng ấy năm ròng
của nả
giống vốn
gần chục mặt con
giờ thì kiệt sức...
Ngôi nhà tường đá
chênh vênh bên mép vực
đi chợ phiên
mất nửa ngày đường
thăm hàng xóm gần
cũng cách mấy cái nương
buồn
thì rượu chơi
chán
lại ngủ vùi
mơ giấc
thời trai trẻ,
bước ra cửa
đất trời vẫn thế
núi sông kia
đã gần hết kiếp người
ngước mắt
trông
ngàn lau
trắng xóa trời...


8.

Ai
đã chờ tôi
trở lại Mèo Vạc
hằng năm
khi gió heo về
cao nguyên đá
hươm vàng
mỗi chiều ngả bóng
cao nguyên đá
toát lạnh
đêm suông...
Ai
đã cũng tôi
nghe hổn hển đại ngàn
ngợp thở
man dại gào hoang thú
tìm bạn
mầm cây cựa mình
trong kẽ đá
nghển trời đón những ánh sao băng
đất trời hỗn mang
vạn vật hỗn mang
cái sống
thời hoan hỉ...

Ai
khi tôi về xuôi
thì ở lại
sống cùng muôn trùng sông núi
ngày lại ngày
nhẫn nại
ghi
từng dòng
biên sử
nâng niu
mỗi nếp gấp thời gian
khắc trên bìa
cuốn sách đời
hai chữ
Hà Giang...
miền yêu dấu
nơi mình đã chọn
làm quê hương
nơi mình về làm dâu
rồi sinh nở
và nuôi con lớn khôn
nơi đánh đổi cả một thời vụng dại
nơi chua cay
chát mặn
ngọt bùi,
nơi tiếng lòng thầm thĩ đêm thâu
đã rủ rê mình trốn chạy
nơi níu giữ
bàn chân đi
ngần ngại
so đo chi
canh bạc cuộc đời này...

Thôi thì,
khi một đã liều
lúc ba đã dám
bảy nhiều chi đâu
lo toan
thời đã duyên nhau
thì đi chót phận
dẫu nhàu
cũng chơi,
gặp người đây
chậm mất rồi
có thương
thì nhớ
khi rời chân đi
non kia
ngàn tuổi
đương thì
sông kia
dẫu uốn
chẳng đi lạc dòng...
Vạn trùng trời đất
thong dong
mỗi năm
trở lại
cho lòng
phải nhau...


Nhận xét

  1. 6. Cảm nhận từ: nguyễn thanh hiện [Bạn đọc] Email · http://nguoigieohat.blogtiengviet.net 15.09.12@15:43
    Xưa rày theo chân Nguyễn Vĩnh Tuyền lên Hà giang, chiều nay lang lang, lại thấy một chương tiểu thuyết bằng thơ về cao nguyên đá, nhưng ai đọc tiểu thuyết lại chỉ đọc chương cuối, bèn lần theo những con chữ, tám đoạn coi như chỉ còn chưa thấy đoạn 6 mà thôi, cái cao của núi (chiếc gàu lỡ tay tuột rơi một ngày vẫn lưng chừng núi) cái mùi của rừng (ngầy ngậy, men mén, khen khét củ lùi), cái ý vị tình yêu trên cao nguyên đá (mãnh liệt cuốn phăng như nước và khiến con người ta mãi mãi là người) , mình là kẻ chỉ đi trong sách vở, đi tìm hình hài của đất nước mà chỉ tìm trong sách vở, nay gặp những người vừa đi vừa kể chuyện đất nước quê hương, nghe thôi, mà cứ thấy vui sướng trong lòng, buổi chiều lang thang bỗng tìm thấy được một chút vui sướng trong lòng.
    Mấy lời tâm sự cùng nguyenchunhac, hẹn gặp lại một ngày nào đó

    Trả lờiXóa
  2. 7. Cảm nhận từ: Nguyễn Quốc Hiệp [Blogger] Email 15.09.12@16:37
    @ Chu huynh!
    Ai ư? Chỉ cao nguyên đá Đồng Văn mới có thể. Nó đã là di sản.
    Nói thế chứ với huynh, với Mèo Vạc thì cũng có thể là tiếng đàn môi sau những phiến đá tai mèo...
    Hehe!
    Tặng Huynh:

    Anh lên Mèo Vạc cùng ai
    Cho cao nguyên đá ban mai nắng về?

    Trả lờiXóa
  3. 1. Cảm nhận từ: cao thâm [Blogger] Email 15.09.12@23:17
    Kính cụ. Nhà chúa thích đoạn thơ này:
    "Ai
    đã cũng tôi
    nghe hổn hển đại ngàn
    ngợp thở
    man dại gào hoang thú
    tìm bạn
    mầm cây cựa mình
    trong kẽ đá
    nghển trời đón những ánh sao băng
    đất trời hỗn mang
    vạn vật hỗn mang
    cái sống
    thời hoan hỉ..."

    Trả lờiXóa
  4. 12. Cảm nhận từ: Bienlang [Blogger] Email 30.03.12@23:07
    Anh Chu Nhạc!
    Bài thơ hay quá anh ạ! Những bức ảnh cũng thật ấn tượng!
    Có lẽ, không đoạn văn nào miêu tả được cảnh thiên nhiên hùng vĩ nhưng lãng mạn, thơ mộng bài thơ của anh đâu.

    Em rất thích đoạn thơ miêu tả đỉnh Mã-pí-lèng và dòng Nho Quế.

    Trả lờiXóa
  5. 7. Cảm nhận từ: CÀ PHÊ VÀ SÁCH [Blogger] 31.03.12@15:57
    Em chào nhà báo,

    Trong tập Chút Thu anh cũng có bài Tây Bắc nhớ thương mang hình ảnh và âm điệu như thế này. Có lẽ, Tây Bắc là một vùng đất ẩn chứa nhiều nỗi niềm và đầy "mê hoặc".

    CF

    Trả lờiXóa
  6. 24. Cảm nhận từ: hoangvan [Blogger] Email 01.04.12@19:26
    Cứ như "Ký sự Sông Đà" của Người Xưa Vậy. Thấy cái mẫn cảm vẫn rười rượi nơi Chu Nhạc!

    Trả lờiXóa
  7. 26. Cảm nhận từ: nguyentronglien [Blogger] Email 02.04.12@11:27
    Anh là nhà thơ đã đem được hơi thở núi đồi về cho người đọc. Hơi men trong thơ luôn ngây ngả trên những bậc thang rừng...
    Chúc mừng

    Trả lờiXóa
  8. 9. Cảm nhận từ: quocthanght [Blogger] Email 28.04.12@14:25
    Mèo Vạc tôi lên hồi 1976-1977 gì đó, hồi đó heo hút lắm, hoang vu, hùng vĩ. Tôi đã gặp những con người ở Meò Vạc, không biết bây giờ số phận họ ra sao nhỉ? vì chỉ lên được 1 lần thội.

    Lên Mèo Vạc, tôi cũng có cảm xúc, nhwng ko biết lam thơ.

    Anh viết về Mèo Vạc hay, đầy cảm xúc

    Trả lờiXóa
  9. 3. Cảm nhận từ: bichthuyhn [Blogger] Email 28.04.12@16:53
    Anh Chu Nhạc ạ,
    Bài thơ làm cho em nổi gai người đó, em cảm thấy như bàn chân mình đang bước trên những mỏm đá tai mèo! Em thích bài thơ cả về lời và giai điệu anh ạ!
    Chúc anh những ngày nghỉ vui nhé!
    Em Thủy

    Trả lờiXóa
  10. 17. Cảm nhận từ: VANLY [Blogger] Email 10.09.12@14:45
    Chú ạ!
    Đọc những vần thơ của chú cháu như yêu thêm cao nguyên khô cằn mà thấm đẫm tình yêu thương này...
    Cảm ơn chú nhiều ạ!

    Trả lờiXóa
  11. 29. Cảm nhận từ: ruounui [Blogger] Email 12.09.12@23:25
    Phác họa thôi mà rất chi tiết, rất thực và đặc biệt điển hình, đọc xong hiện lên những con người vùng cao với tích cách, lối sống chân thật, mạnh mẽ, hoang dã

    Trả lờiXóa
  12. 8. Cảm nhận từ: Trần Đăng Khoa [Bạn đọc] Email · http://Laokhoa.blogtiengviet.net 15.04.12@06:23
    Phần cuối rất khá lão ạ. Cố gắng chuốt thêm chữ. Tin lão sẽ có trường ca hay

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét