Sương giá,





Ngày sương giá
đến cành khô
cũng dại tê
nhà nhà kín cửa
người ra đường
kín áo
rảo chân
nép người theo hàng hiên
kẻ bán hàng rong
ế hàng
buồn ngao ngán
rỗi hơi
đốt lên đống lửa
bên lề phố
hong đôi bàn tay nẻ khô
người già
trên ghế co ro
ngó ti vi
và ngủ gật...

Ta lại nghĩ
về một miền nắng gió
mùa này
người áo cộc tay
em đi về
hằng ngày
vẫn mồ hôi rịn trán,

Muốn gửi
một chút lạnh
chút hanh heo
vừa đủ se lòng
chút nhớ
chút mong
chút
ngại ngùng...

Nhận xét