Xuân du phương thảo địa...
( Cổ thi )
Về quê mình ngắm cỏ xuân
xa xôi rồi lại về gần người ơi
một miền cỏ mướt chân trời
miền thơ dại ấy đợi người về thăm,
Trẻ thời khao khát xa xăm,
chén vơi mơ được trút ăm ắp đầy
mơ vừng sáng cuối chân mây
leo cao chưa tới ngọn cây sao đành,
Giờ tần ngần với cỏ xanh,
một trời dầy những yên lành nhú lên...
Thanh Khê, 29 tết Ất Mùi ( 2015 )
Cảm nhận từ: bichthuyhn [Blogger] Email 18.02.15@09:59
Trả lờiXóaBài thơ nhẹ nhàng, êm ái mà thật là tha thiết, cũng như cỏ vậy!
Cảm nhận từ: Trần Mỹ Giống [Blogger] Email 18.02.15@12:54
Trả lờiXóaThăm anh đọc cỏ xuân, rất tâm đắc. Ngày trẻ tôi chẳng bao giờ nghĩ đến cỏ, bây giờ già rồi sao thấy cỏ gần gũi thân thương, nâng niu từng ngọn cỏ...
Cảm nhận từ: Đào Trọng [Blogger] Email 18.02.15@14:35
Trả lờiXóa"Về quê mình ngắm cỏ xuân
xa xôi rồi lại về gần người ơi
một miền cỏ mướt chân trời
miền thơ dại ấy đợi người về thăm,"
Không về quê vì nhiều lí do nên khi đọc tới những câu thơ này lòng tôi thấy bâng khuâng xao xuyến. Chúc anh cùng người thân đón tết vui vẻ,an lành.
Cảm nhận từ: hoamai1 [Blogger] Email 18.02.15@18:10
Trả lờiXóaGiêng Hai cỏ mượt triền đê
Hoa cau thơm cả đêm khuya hội chèo...
Cảm nhận từ: ngonguyen2012 [Blogger] Email 18.02.15@21:57
Trả lờiXóaNhỏ nhoi thân cỏ
Sống thọ vạn năm...
Cảm nhận từ: trantam51 [Blogger] Email 18.02.15@19:08
Trả lờiXóaQuê chú mà còn cỏ thơm (phương thảo) là tuyệt lắm đấy!