Bạn bè văn chương, có cả bậc đàn anh, từng bảo tôi
rằng : “ Tớ thích đọc văn xuôi của cậu
hơn là thơ “ ; “ Này, lâu lâu không
thấy ông viết văn xuôi nữa nhỉ ?“ ; “
Dạo này, thấy ông có thơ liên tục, mà thơ cũng được đấy “... Nghe vui vui
vậy thôi chứ chẳng nên tin làm gì ... Chuyện văn chương, khen rơi một vài câu lấy
lòng nhau là thường tình mà.
Thực tình, tôi ngẫm nghĩ, cũng không biết mình có khả
năng nào hơn. Tôi thích sao thì viết vậy. Cũng có khi là viết do sự thúc bách của
công việc, của giao lưu bạn bè ( ví như
việc chơi blog chẳng hạn ). Thưở ban đầu tập tễnh văn chương, tôi làm thơ.
Rồi tập viết truyện ngắn. Chẳng ra làm sao cả. Song vẫn cứ viết. Đăng hay
không, không quan trọng. Rồi biết yêu, rồi thất tình, làm thơ. Nhất là khi có
bài thơ đăng báo Văn Nghệ, phấn khích lên, thơ càng hăng... Sau thấy thơ nhiều
quá, thiên hạ cũng toàn những thơ, cùng nhàm, lại xoay sang viết truyện ngắn.
Khi có mấy truyện được đăng báo, phát sóng thì càng hăng máu. Ngày đêm, bò ra
mà viết truyện. Thành tập, được in, được trao giải khuyến khích cho cả tập,
phởn chí hăng hơn. Rồi tập thứ hai, thứ ba lần lượt xuất bản. Lại thấy
nhàm. Nhưng đã chót chọn nghề làm báo
làm văn rồi, không viết thì làm gì ? Bèn
viết tản văn, tạp bút...Liều hơn, mon men sang lĩnh vực phê bình và chân dung
văn học. Mấy anh bạn thân vốn dân chuyên nghề phê bình văn học chửi khéo
rằng:" Thấy ông viết cả phê bình nữa, định cướp cơm chim chúng tôi à? “. Cười xuề. Thây kệ, cứ viết, rồi tập hợp in
sách. Cũng ổn cả. Song bỏ thơ. Dăm bảy
năm không làm bài thơ nào, trong khi văn xuôi thì cứ đều đều, 2 năm in 1. Rồi
xa nhà, đồn trú biền biệt miền duyên hải, lại sinh thơ. Lúc về lại Hà thành,
công việc bận túi bui, vả lại chơi cái trò blog blếch thì phải có bài, thế nên
đành phải viết. Thời gian không có, lại bị cắt vụn ra, đêm ngày với sự vụ phức
tạp, rồi các cuộc lễ lạt, khách khứa triền miên, lấy đâu thời gian mà văn xuôi
cơ chứ. Thế là thơ tuôn ào ào. Hay dở thì cũng chặc lưỡi cho qua. Mà bạn bè
người quen cũng chẳng nỡ chê ( mà có chê,
có khi lại dễ nổi tiếng cũng nên ).
Thôi thì, cứ thích gì viết nấy cái đã...
2014
Nhận xét
Đăng nhận xét