Sao
em
lại
đi về phía biển
nơi
cơn bão vừa sớt qua
tầng
tầng sóng kia cứ giả bộ hiền hòa
và
nắng gió
vờ
mơn man da thịt
chỉ
vỏ ốc vỏ sò
thấp
thỏm một nhói đau dình dập…
Và
anh
lẳng
lặng quay lưng về phía biển trời
ngưỡng
vọng núi thiêng, đắm đuối thác ngàn
trần
trụi mưa nguồn lũ ống
trút
cơn giận
trốc
cây bạt đá
giấu
nỗi đau trong trùng trùng xác lá
xoáy
cành khô sấp ngửa đôi dòng…
Em
sao
cứ về phía biển
khơi
ký ức xa vùi lớp lớp bãi bồi
đâu
rồi
những
cửa sông ngầu đục
cánh
buồm chao sấp bóng hoàng hôn
dấu
chân trần mỗi đọng nỗi cô đơn
khi
triều cạn sức
đó
đâu chơm chớp hàng mi ướt
những
con mắt biển
chong
chong thao thiết đêm dài
nỗi
khát cháy lòng ngợp thở đáy trùng khơi
Em
cơn
bão anh chợt nổi…
2011
Nhận xét
Đăng nhận xét