Nỗi buồn từ trời đất sinh ra
Khi mùa thu đi, lá rụng
In trên mặt người héo hắt
Buồn vui của dằng dặc kiếp người.
Len lén đến trong lòng ta thổn thức
Có nỗi buồn lại làm ta háo hức
Tuổi bốn mươi, ngay trước mặt kia rồi !...
Hãy yêu lấy con người “
Ai đó từng kêu lên, thức tỉnh
khi con người cứ xẻ chia, toan tính
và khi gió may về,
lòng chẳng thấy xốn xang.
mùa thu
lá hãy cứ hanh vàng !...
Nhận xét
Đăng nhận xét