Tiết ngâu ta lại về quê,
bâng khuâng dẫn lối bến mê
ngày nào,
cái thời thơ dại biết bao,
sông sâu cứ lội, chẳng sao đò
đầy,
Ngắm cầu sông lại ngắm cây
rễ đa lớp lớp thêm dày tháng
năm,
vừa mới đó đã xa xăm,
song thân khuất bóng về nằm
bên sông,
Mây chiều bảng lảng trên
đồng,
trong hơi cỏ thoảng vị nồng
khói hương,
Vu Lan giải nỗi đoạn trường,
cội nguồn chữ Hiếu tình
thương con người,
Vu Lan, 2015.
Nhận xét
Đăng nhận xét