7.
Chuyện
của gia đình Út Thiệt là vậy. Một cảnh ngộ bi thảm hiếm thấy. Tôi đã gạn lọc từ
những lời kể lộn xộn, đẫm nước mắt của em để hiểu được tấ cả nững gì xảy ra với
gia đình em trong ngần ất năm trời. Kể từ cái đêm ấy, nghe chuyện của em, tôi
thấy em bé nhỏ, tội nghiệp, thiệt thòi là sao và có gì đó bất nhẫn. Rồi tôi cảm thấy mình nử lớn vổng lên
thành người khổng lồ có thể đạp núi, lấp khe vượt qua hết thảy khó khan, cản trử
miễn sao che chở, bảo vệ được em…
Gần
một tuần nữa trồi qua. Tôi nóng lòng đợi đến ngày mình không có phiên trực ở bệnh
viên, bắt xe ôm vô núi thăm Út Thiệt. Em có nhà, thấy tôi thì mừng lắm, chân
tay luýnh quýnh như mượn, câm gì cũng lóng ngónh chực rơi. Ba Út Thiệt vẫn chưa
về. Út Thiệt bảo:
-Ba em nhắn về, đốt thêm hầm than nữa
xong thì xuống núi. Ba em ham việc lắm. Nghỉ ở nhà, dăm bữa không có viêc chi
làm là người ổng cứ cuồng lên, dư thừa sưc lực, chân tay, hay gắt gỏng, sinh
chuyện. Chỉ có làm thật nhiều, làm hết sức lực và liên tục thì ba em mới thuần
tính. Cứ như ổng sinh ra để làm hết phần việc của mọi người ấy.
Út Thiệt cười. Nụ cười ấm áp và dễ
thương làm sao. Em mở radio, bảo tôi:
-Anh Hai ngồi uống trà, nghe chơi, em
bận làm cơm, chíu xíu là xong liền à.
Giọng hát một làn điệu Quan họ từ
radio trỏng trẻo, quyến rũ, thá thiết, bài Ngồi
tựa mạn thuyến. Càng nghe, càng nhớ nhà, da diết buồn. Ờ mà cái cô gái
trong bài hét ấy mới đam mê, đằm thắm, nhưng cũng sắc sảo đến thành ngẩn ngơ
làm sao. Mà cái mạn thuyền ấy là thuyền rồng hay thuyền chai đây. Tôi như bị cuốn
theo. Như trở lại tuổi thơ đi học sơ tán về quê, theo lũ trẻ trâu đi thả diều tắm
sông, bắt cua ốc nướng ăn, đêm về ra sân đình rình các anh chị mới lớn hát chèo
vừa ngầm cấu chí, đụng chạm nhau…
-Nhớ nhà sao, anh Hai?
Út Thiệt bưng mâm cơm ra, gọi làm tôi
bừng tỉnh, rui mắt cười xòa
-Ừ, nhớ nhà quá. Vào đây hơn năm trời
rồi, bận công việc quá nên anh chưa đi phép về thăm nhà được.
- Anh Hai… Giá mà … Út được theo anh
Hai ra ngoải… thăm thủ đô… rồi thăm gia đình anh Hai ,hí…?
-Ừ hay đó. Năm tới anh xin nghỉ phép ra
ngoài đó… Út có dám đi theo anh không?
-Hổng dám đâu- Út Thiệt kêu to – Là em
ước vậy thôi, chứ em biết, chừng nào anh Hai dám cho ẹm theo… chừng nào ba em đồng
ý vậy…
Thấy Út Thiệt xịu mặt buồn, tôi có trêu
cho em vui:
-Thì Út cứ đồng ý trước đã, rồi anh em
mình sẽ xin ba em đồng ý. Anh sẽ đưa Út về nhà, giới thiệu với ba mẹ anh, với
bà con họ hàng… coi như lễ ra mắt gia đình nhà chồng tương lai…
-Hổng dám -Út Thiệt ré lên-Không nghe
anh Hai rỡn nữa đâu nghen- Con gái Hà Nội vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, còn em
vừa xấu như ma, vừa ngu dốt, sống chui lủi nơi xó núi… ai dám so kè…
-Xinh đẹp, giỏi giang ở đâu thì không
biết… anh chỉ biết mình…thương người ở ngay đây thôi…
Tôi nói cứ như đùa vậy, nhưng tình cảm
trong lòng tôi lúc ấy thì rất thật. Nhìn nét mặ Út Thiệt, tôi thấy em hạnh phúc
xen lẫn lo âu. EM nói như cố tình gạt chuyện đi:
-Đồ ăn nguôi hết cả rồi. Anh em mình
rỡn chuyện vậy đủ rồi. Ăn thôi anh Hai ơi.
Út Thiệt rót rượu ngâm bao tử nhím của
ba cô cho tôi, và tự rót cho mình môt chút. Cụng ly. Tôi uống nhấm nháp chút một,
còn em thì nhắm mắt làm một hơi hết luôn. Nhìn Út Thiệt, thấy có gì là lạ, cứ
như em đang cần có chút can đảm để làm việc gì đó hệ trọng vậy. Em giục tôi uống
hết và tôi chiều theo, bởi chẳng có lý do gì để từ chối, khi mà em cũng đã cạn
ly. Cứ như vậy, sau ly thứ ba, thì tôi ngờ ngợ, cảnh giác. Tôi có ý can, nhưng
Út Thiệt gạt đi, bảo là em chưa từng say rượu ba giờ. Nghe vậy, tôi có chút ngỡ
ngàng, thì ra trước đó, mỗi lần tôi say rượu chắc em nhìn tôi buồn cưới lắm.
Nghĩ vậy, nhưng men say làm cho tôi bất cần. Cụng leng keng bao lần nữa tôi chẳng
rõ, cho đến khi ngà ngà… Tôi nhìn ra ngoài trời, bóng chiều đã xế, hắt lên hẻm
núi những sải nắng kỳ quặc… Lơ mơ, lơ mơ, đất trời, rừng núi, nương rãy, sân vườn,
cả em và tôi như chìm vào hôn mê…
Tôi không nhớ tôi, và cả em đã nói những
gì trong bữa ăn, chỉ là mớ lộn xộn mơ hồ trong cái đầu váng vất của tôi. Tôi tỉnh
dần, mở mắt he hé, định thần, biết mình đang năm trên giường trong buồng, buông
mùng hẳn hoi. Ý thức được, tôi căng mũi hít thứ hương là lạ, quyến rũ. Thôi
đúng rồi, tôi đang gối đầu trên chiếc gói của em. Vừa rồi, trong cơn mơ lúc
say, tôi thấy xống núi hình con rồng chuyển động, vươn lên trời biến thành con
mãng xà khổng lồ, con tôi, cầm chiếc rìu đốn củi, bay theo, cưỡi lên cổ mãng
xà, diều khiển nó, bay trên những ngọn núi, lượn ra xa tít trên đồng lúa, rừng
tram, kinh rạch, theo ý mình. Chợt mãng xà vẫy vùng dữ dội, cố hất t6ooi văng
ra, con tôi, vung rìu chém lia lịa vào vùng huyrjt đạo ở cổ nó. Nó sà xuống mặt
đất, vật lộn nhiều vòng, hất tôi văng ra xa. Rồi nó thu nhỏ mình lại như con
trăn, luồn lách và chui tụt vào một hẻm núi. Tôi vùng dậy, xách rìu lao theo và
bỗng nhiên rơi tõm vào khoảng không đen ngòm. Tay vẫn nắm chắc chiếc rìu, tôi lần
theo ánh sáng lờ mờ lọt vào đáy hang, đến một khoảng rộng thì thấy con mãng xà
lấy mình quấn chặt một người con gái như hình một nhũ đá. Cô gái bị tóc xo ache
hết mặt, nhưng khi cô gái hất mái tóc sang bên, hé lộ khuôn mặt thì tôi sững
người…
Cô gái ấy chính là em, Út Thiệt của
tôi. Lạ quá. Tôi nhớ lại giấc mơ vừa qua, và bật lên tiếng gọi em… Tôi chưa hết
bàng hoàng thì ngay lập tức ấp xuống mặt, xuống đầu cổ tôi một suối tóc… rồi những
cái hôn nống cháy. Mặt tôi ướt đẫm bởi suối tóc còn ướt, và bởi nước mắt người…Tôi
mụ mị cả người, thân thể căng lên, nóng bỏng và tan chảy theo dòng vô thức…
-Út Thiệt ơi ! Có nhà không đấy?
Cả hai cùng giật bắn người vì tiếng gọi
đột ngột và tiếng đập cửa thình thình. Út Thiệt vùng ra khỏi tôi, luống cuống
tìm quần áo, run run thì thào:
-Thôi chết… Dì Ba đấy. Anh Hai cứ ở yên
trong này… Để mình em ra.
Út Thiệt đánh tiếng. Hình như dì Ba tự
biết cách mở cửa vào nhà, cất giọng oang oang:
-Bây ngủ rồi hả Út? Ngủ chi sớm dậy?
Ra đây dì hỏi. Mai dì lên rẫy sớm, có gửi gì cho ba mầy, đưa tao mang giùm
cho?...
-Dì Ba à,… con sắp đồ để sẵn trong giỏ
xách đây rồi. Tính chút nữa qua bên di Ba, gửi mang lên núi cho ba con… thấy
người mệt ngả lưng chút không ngở ngủ thiếp đi…
-Ủa, hồi chiều dì thấy cậu Hai bác sĩ
có vô đây? Cậu ấy về thị trấn rồi hả con?
-Dạ… Anh Hai bác sĩ có vô đây… hỏi thăm bệnh tình của ba con…Anh Hai…
Út Thiệt lung túng, ậm ở. Đúng lúc ấy
tôi bật lên tiếng ho. Tôi thấy như trời sập. Dì Ba lên tiếng:
-Cậu Hai bác sĩ còn đây à?
-Dạ, dạ… con mời ảnh ly rượu… Ảnh
không quen uống rượu, vài ly nhỏ đã xỉn, đi không vững… Còn đưa ảnh vào giường
năm nghỉ chút… đang tính kiemf chút lá lẩu, giã lấy nước cho ảnh uống giải rượu,
để ảnh về…
-Vậy hả?... Đưa giỏ đồ đây…Có nhắn gì
cho ba mầy hông?
-Dì nói với ba con, làm vừa thôi… Đừng
gắng quá sức, kẻo sốt rét nó quật lại thì khốn… dì à.
-Ừa… Thôi dì Ba về bển. Ở nhà… nhớ giữ
gìn cẩn thận… nghe con… Ngộ nhỡ, chuyện gì… tội nghiệp đó nghe… Có rõ lời di Ba
dặn hông, Út?...
Dì Ba nói vậy, nhưng dung dằng mãi rồi
mới trở ra sân. Căn nhà im ắng. Tôi ra gian ngoài, thấy Út Thiệt ngồi chết lặng,
hai tay ôm đầu, mặt cúi gằm. Tôi đặt nhẹ tay lên vai em:
-Út Thiệt à… anh xin lỗi… Anh thật vo
duyên…
-Dì
Ba biết rồi…Hỏng biết di có nói cho ba em hay? Út Thiệt thẫn thờ như người mất
hồn.
-Bây giờ…có lẽ anh phải về thôi…Anh ở lại đây,
nếu di Ba biết chuyện,thêm phiền cho em. Anh thật có lỗi…
-Anh Hai không có lỗi gì… là do em…
Út thật lòng thương anh Hai, mong có được những lúc ở bên anh Hai như thế này…Bây
giờ thì Út hiểu anh Hai cùng thật lòng thương… Có anh Hai rồi, Út không sợ điều
chi cả. Anh Hai không được về lúc này… Sẽ chằng còn khi nào được như đêm nay nữa
..Út muốn được gần gũi anh Hai, được anh Hai thương, được anh Hai…
Em nghẹn lời, nức nở. Lòng tôi tan nát.
Tôi ngồi xuống bên em, choàng tay ôm lấy em, ghì đầu em vào lòng mình. Cả hai đều
hiểu rằng, đêm nay là đêm của nhau, dành trọn cho nhau, dẫu có đất lở trời
nghiêng thì cũng mặc…
( còn nữa )
Nhận xét
Đăng nhận xét