Đất nước nơi đầu núi, ( IX )



Đề từ

"... gặp người đây,,chậm mất rồi
có thương thì nhớ khi rời chân đi
non kia ngàn tuổi đương thì

sông kia dẫu uốn chẳng đi lạc dòng...
vạn trùng trời đất thong dong
mỗi năm trở lại cho lòng 

phải nhau..."

Thấu lòng 
chẳng ngại bắc cầu,
mây vờn vách đá 
sông sâu thác ghềnh
lên cùng trời đất 
mông mênh,
sáo chiều 
thả nỗi lênh phênh 
kiếp người,
ta lên 
vì khát 
ai ơi,
hít bầu sông núi
cho vơi nỗi niềm
nhớ người
ta thả vào đêm
sâu miền hoang dại
đẫm mềm
cỏ non...

Ta lên
vượt Cổng trời Quản Bạ,
vẫn xuân thì
đào muộn đương hoa
men xuân la đà,
lễ Cấp sắc người Dao
bầu không huyền ảo,
men rượu bản Nặm Đăm
làm trời đất điên đảo
hừng hực sức thiên nhiên,
phơi phới sắc đào,
cây khô bờ rào
cựa mình
nảy lộc,...

Ngược dốc, 
ai cùng ta 
ngược dốc 
vượt Yên Minh,
Đồng Văn trước mặt 
Sủng Là
nhà Pao
sống dậy nỗi đam mê
những trai gái Mông
nô nức
chợ phiên
sắc váy áo
phải lòng con mắt
bờ suối 
đầu nương
yêu nhau 
quần quật,
mẹ cha không ưng
cứ bắt vợ về nhà
và những mối tình già,
âm thầm xó tối
trả nợ tình của thời trẻ dại,
mẹ lớn đi rồi,
tìm mẹ bé,
tinh lực
thâu đêm 
phờ phạc cả nương đồi...
cái lý người Mông
lý của đất trời,
lý của cuộc đời,
đến tận cùng
phải trái,
ai mà chẳng
có khi rồ dại
đứng tuổi rồi
nghĩ lại
ước ao.
giá ngày ấy
giơ tay hái trời sao
sâu thành chuỗi
tặng người yêu dấu,
đào nguyên Sủng Là,
hoa thảm về Phố Cáo,
bỗng sững sờ
trước sắc trắng hoa lê...
những giọt sương
như an ủi vỗ về
nỗi đau
nhân tình thế thái,
đá mùa xuân
dẫu còn tê tái
lòng những muốn trổ hoa...

Nỗi niềm người xưa,
như có
như chưa
lắt lay
cùng mây trắng,
mây trôi đi
sậy lau ở lại,
rau cải rau răng
chuyện thật ở đời,
những con người
mỗi kiếp phận
một thời,
nến mật nằm gai
cực nhục trần ai,
trí tưởng cầm tù,
thân xác mục hoai
cả khi còn đang sống,
bởi tại họa
từ trên trời 
rơi xuống,
đôi bàn tay 
chống trời,
liệu có được chăng,
hoa đào
hoa lê 
cùng mây trắng
ngàn năm,
cả lau lách
về đây
mà an giấc,
ru
những tâm hồn
xưa từng nghẹn hóc,
thở hắt ra
thơ lai láng
từng dòng,
bốc thành hơi
làm mưa 
thấm
đá khô cằn,
chắt lệ
làm nên Nho Quế,... 




























Nhận xét