Tây Bắc thương nhớ, ( I -II )



1.

Tây bắc
khoáng đạt một vòng cung
vênh vao những núi cao vực thẳm
miền khát khao của đôi chân
vạn dặm
khám phá đường xa
chinh phục chính mình.


Tây bắc
bà con ta ẩn náu
đời nối đời,
nới rộng cõi trường sinh
thăm thẳm trời xanh
gió nóng
sang thu trời tỏa nắng
hong vàng thơm nếp nương
ruộng bậc thang từ lũng ưỡn cong lên
chim chóc từ cao sà xuống
mùa đông lạnh
hanh cong cớn
khói bếp sàn quấn quện
thơm từ váy áo thơm ra
chăn đệm gây
chân cột thang nhà
ai thẫn thờ
tình cũ...

Tây bắc
rạc dài lam lũ
cọn quay đều
rước sợi nước lên nương
súng kíp nỏ tên
ngủ im xó nhà,
mơ giấc rừng xanh nơi vách rách
những chàng trai
chưa kịp lớn đã già
còi cọc từ trong trứng còi ra
còm cõi con bồng con bế
rượu dìm chết một đời trai trẻ
quay quắt say từ lều chợ say về
trưa chiều đũng quần rộng vân vê
giống nòi
của rừng
dần mòn kiệt quệ...

Tây bắc
ngàn đời nay vẫn thế,
đàn bà khổ ải trầm luân
trĩu nặng hai vai
trăm hủ tục,
vạn nỗi chồng
sức gái
bẻ sừng trâu rừng
ghìm sức sống trong thắt lưng bó chặt
chẳng vậy mà,
tên vùng tên đất
những Mai Châu, Yên Châu, Thuận Châu, Thu Cúc
đẹp nõn nà bầu ngực
sữa mẹ trời nuôi lớn núi sông
những Mường Hum, Nậm Na, Suối Rút, Sông Đà
những Pha Mu, Tả Lèng, Khẩu Giềng, A-pa-chải
những cái tên xa ngái
âm âm giấc ngủ vùi
đêm giá
trắng
suơng rơi...

Tây bắc,
tây bắc ơi,
mải miết vòng cung
lên trời xuống vực
một Tây bắc ngổn ngang
rất thực
còn một mơ giấc thuở hồng hoang
Tây bắc
tây bắc
tây bắc,
vang
trong tôi
một tiếng yêu
day dứt từng giọt nhớ
ấm nồng một ngọn lửa
thương đất,
thương người
gần gụi lối đi về ..


2.      

Theo dấu 
người xưa
ta lên Tây Bắc
băng qua
xứ Đoài mây trắng
câu thơ
xứ Đoài
buồn man mác
bâng khuâng
lòng
đôi mắt Sơn Tây
những Chùa Thầy, Tây Phương
Chùa Mía, Đền Và
Đường Lâm quê của hai vua
lưu hồn thiêng
sông núi,
đỉnh Ba Vì
bóng nền trời
vời vợi
nhắc nhở ta
nhớ trang sử hào hùng
lối mòn nao
đoàn Tây Tiến băng rừng
áo súng sờn vai
đôi chân bước mỏi
xôi nếp Mai Châu
mùa cơm mới
phía trước là rừng Lào
phia sau
dáng kiều nữ Thủ đô,
những chiến bình năm xưa
đi chiến dịch 
lòng vui như trẩy hội,...

Ôi,
beo dữ Lóng Luông,
cọp thiêng Hủa Tạt,
giờ bạt vía kinh hồn,
mất tăm chốn rừng sâu,
để ma túy hoành hành,
Hang Kia, Pà Cò
đâu còn rừng xanh,
những lối mòn
thành con đường chết chóc,
những cuộc đời
chưa kịp lóe  
bỗng nhiên phụt tắt,
ma túy len vào
vùi dập những kiếp người,..

Thung Khe sương mờ
núi ngỡ trùng khơi
dẫn lối đào nguyên
đất Châu Mộc
như nàng xuân mới lớn,
những đào mai, mận mơ
chè xanh hơn hớn
chạnh lòng mình,
nhớ chuyện bốn mươi năm,
ngày ấy,
mình trẻ măng
hớn hở giữa cao nguyên lộng gió
những mợ bò căng sữa,
những cô gái nông trường
má hồng môi đỏ
căng tràn sức xuân,
nhưng buồn
nỗi không chồng
đêm mông lung,
hát ru nựng nỗi lòng
"ai đưa tôi đến nơi đây
bên kia suối Rút bên này Sơn La"
trời thì cao, đường thì xa
núi xanh vực thẳm
chồng là ai đây?
người ơi
sao nỡ đọa đầy,
nuốt cay đắng
nỗi mặt dày
kiếm con.
có chồng mà chửa
thì son
không chồng mà chửa
héo hon 
cõi lòng,
người ơi,
thương phận người không
ngầm hờn nuốt tủi
chở mong
người về,
tái tê
rồi lại tái tê
tự mình an ủi
tự mê hoặc lòng...

Ta nhập 
vào đêm mông lung,
sương thảo nguyên
hoang mang đồng cỏ
bập bùng than lửa,
em nhìn ta
ta vờ ngó vầng trăng,
em kiếp má hồng
ta phận thư sinh,
cùng run bên bếp lửa
em căng mọng
ta thì lóng ngóng
chân tay như thừa,
khao khát dạt trôi
hoang một đêm
mất cả một đời
chỉ ngọn lửa kia
mách bảo,
ta để tuột 
một cơn huyền ảo,
ân hận
theo chân cho tận bây giờ,
em có trách ta không
chấp chi nỗi dại khờ,
ta biết lỗi
để em còn tha thứ,
ký ức đẹp
và buồn
với nhân gian 
thế sự,
ta đâu phải là em
em cũng chẳng là ta,
trời bày ra chuyện cách xa
đất làm nên phận để mà nhớ nhau...

2. 

Theo dấu 
người xưa
ta lên Tây Bắc
băng qua
xứ Đoài mây trắng
câu thơ
xứ Đoài
buồn man mác
bâng khuâng
lòng
đôi mắt Sơn Tây
những Chùa Thầy, Tây Phương
Chùa Mía, Đền Và
Đường Lâm quê của hai vua
lưu hồn thiêng
sông núi,
đỉnh Ba Vì
bóng nền trời
vời vợi
nhắc nhở ta
nhớ trang sử hào hùng
lối mòn nao
đoàn Tây Tiến băng rừng
áo súng sờn vai
đôi chân bước mỏi
xôi nếp Mai Châu
mùa cơm mới
phía trước là rừng Lào
phía sau
dáng kiều nữ Thủ đô,
những chiến bình năm xưa
đi chiến dịch
lòng vui như trẩy hội,...
Ôi,
beo dữ Lóng Luông,
cọp thiêng Hủa Tạt,
giờ bạt vía kinh hồn,
mất tăm chốn rừng sâu,
để ma túy hoành hành,
Hang Kia, Pà Cò
đâu còn rừng xanh,
những lối mòn
thành con đường chết chóc,
những cuộc đời
chưa kịp lóe
bỗng nhiên phụt tắt,
ma túy len vào
vùi dập
những kiếp người,..
Thung Khe sương mờ
núi ngỡ trùng khơi
dẫn lối đào nguyên
đất Châu Mộc
như nàng xuân mới lớn,
những đào mai, mận mơ
chè xanh hơn hớn
chạnh lòng mình,
nhớ chuyện bốn mươi năm,
ngày ấy,
mình trẻ măng
hớn hở
giữa cao nguyên lộng gió
những mợ bò căng sữa,
những cô gái nông trường
má hồng môi đỏ
căng tràn sức xuân,
nhưng buồn
nỗi không chồng
đêm mông lung,
hát ru nựng nỗi lòng
"ai đưa mình đến nơi đây
bên kia suối Rút bên này Sơn La"
trời thì cao, đường thì xa
núi xanh vực thẳm
chồng là ai đây?
người ơi
sao nỡ đọa đầy,
nuốt cay đắng
nỗi mặt dày
kiếm con.
có chồng mà chửa
thì son
không chồng mà chửa
héo hon
cõi lòng,
người ơi,
thương phận em không
ngậm hờn nuốt tủi
chở mong
người về,
tái tê
rồi lại tái tê
tự mình an ủi
tự mê hoặc lòng...
Ta nhập
vào đêm mông lung,
sương thảo nguyên
hoang mang đồng cỏ
bập bùng than lửa,
em nhìn ta
ta vờ ngó vầng trăng,
em kiếp má hồng
ta phận thư sinh,
cùng run bên bếp lửa
em căng mọng
ta thì lóng ngóng
chân tay như thừa,
khao khát dạt trôi
hoang một đêm
mất cả một đời
chỉ ngọn lửa kia
mách bảo,
ta để tuột
một cơn huyền ảo,
ân hận
theo chân cho tận bây giờ,
em có trách ta không
chấp chi nỗi dại khờ,
ta biết lỗi
để em còn tha thứ,
ký ức đẹp
và buồn
với nhân gian
thế sự,
ta đâu phải là em
em cũng chẳng là ta,
trời bày
ra chuyện cách xa
đất làm nên phận
để mà nhớ nhau...
( còn nữa )





















Nhận xét