Dì út,...

Kính vong linh dì Ngọc, 
người em út của mẹ tôi, vừa qua đời ở tuổi 73 vì căn bệnh ung thư



Bức ảnh bà ngoại tôi với các con cháu, trong đó có dì Ngọc ( dì út ), người mặc áo trắng, bế trên tay đứa cháu, ở hàng thú 2, thứ 3 từ phải sang.

Dì sinh năm 1947, tuổi Đinh Hợi, là con út của bà ngoại tôi. Bà ngoại tôi, sinh 15 người con, nhưng nuôi đến trưởng thành còn 10 người (4 trai, 6 gái). Theo thứ tự, mẹ tôi là thứ 2, nhưng tính con gái thì là lớn nhất, sinh năm 1923 (Quý Hợi), dì Ngọc ẩn tuổi mẹ tôi, nhưng kém những hai giáp (24 tuổi). Xét về hình dáng, mẹ tôi và dì Ngọc giống nhau nhất, về tầm vóc, khuôn mặt... Còn tính tình, cả hai chị em đều tốt bụng, nhưng mẹ tôi tính khí, nói năng, ứng xử hiền hòa hơn, còn dì Ngọc lại sắc sảo hơn và đành hanh tí chút kiểu con út có nhan sắc... 
Người ta bảo, giàu con út, khó con út, ứng vào dì Ngọc là khó con út. Cái khó của dì, thực ra, cũng không có gì là ghê gớm, khởi nguồn chuyện muộn chồng mà ra, và cũng không đến mức đa đoan, hay bảy nổi ba chìm cho lắm,...
Con gái, đứng chữ Đinh, thường tính cách mạnh và hay truân chuyên. Khi dì vào tuổi mới lớn, cũng là lúc cuộc chiến tranh chống Mỹ bắt đầu. Các anh chị lớn đều lập gia đình hết, người anh kế trên dì đi thanh niên xung phong, ở nhà, dì Ngọc phải lo toan ruộng vườn, chăm sóc mẹ già bị lòa cả hai mắt, cùng một người chị gái bị chứng tâm thần. Vất vả thế, nên dì chẳng quan tâm đến chuyện tình yêu đôi lứa, ngày đêm quần quật đồng áng vườn tược. Nhãng đi, mấy mà thành quá lứa nhỡ thì. Người anh trên dì, tức cậu tôi từ chiến trường trở về mang theo chứng sốt rét, đến vài năm sau giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, sức khỏe ổn định mới lấy vợ. Nhà thêm người, dì Ngọc đỡ vất vả hơn, nhưng tuổi xuân đã qua mất rồi... Là nói vậy thôi, ngoài ba mươi, dì Ngọc vẫn xuân sắc lắm. Tôi lớn chút, nên biết, trong họ ngoài làng, từng có vài ba đám đánh tiếng tìm hiểu có ý kết duyên vợ chồng, song dì đều không đồng ý, kẻ thì chê đần, người được nết thì bảo là có họ hàng xa... Vậy là cái tuổi nó đuổi xuân đi...

@

Di đi khuất nẻo xa xăm.
từ nay, chúng cháu về thăm, vắng người,
khóm hồng xiêu vẹo tả tơi,
sấu non gió rụng bời bời gốc xưa,

Vườn ao vẫn nắng cùng mưa,
nhớ thời chúng cháu còn chưa biết gì,
chơi khăng, đánh đáo, bắn bi.
những ngày bom đạn, tay dì chăm nom,

Nhãng quên cả chuyện chồng con,
chăm bầy cháu nhỏ, sớm hôm tảo tần
năm lại năm, vãn tuổi xuân,
thân dì lận đận gian truân kiếp người,

Qua đi những chuyện khóc cười
cháu con yên phận đường đời đã êm,
sao dì chẳng ở lại thêm.
vội đi về cõi giấc đêm ngàn trùng?,,,

Dì đi ngọn gió theo cùng,
từ đây vời vợi mông lung đất trời,
là dì vui bước rong chơi,
vườn xưa về lại bóng Người đâu đây...

25.5. 2019








Nhận xét