Nhớ nhà thơ Thanh Tùng,




Nhà thơ nào chẳng dại khờ,
tự dưng thương xót tôn thờ một ai
tình nào tình chẳng phôi phai,
sắc nào sắc chẳng ở ngoài tầm tay,


Bao giờ trả sạch nợ vay
nợ tình trả hết kiếp này được không
ở trong trời đất mênh mông
cõi tình là cõi đợi trông mịt mờ?...

Tâm can thôi trút vào thơ,
một thời hoa đỏ cho ngơ ngẩn đời!...

12.9. 2019

Nhận xét