1.
Năm ấy,
Như lời hẹn trước trong bức thư gửi nàng
theo địa chỉ gia đình, đúng chiều mồng 5 Tết, y cưỡi chiếc xe đạp cũ kỹ lọc cọc
đến nhà nàng. Đạp xe dọc theo bờ sông nặng mùi nước bẩn, đầu óc tôi ong ong với
những câu hỏi, câu trả lời, những tình huống tự vẽ đặt ra cho kịch bản tìm gặp
lại nàng...
Y vốn nhút nhát, thường nhường nhịn, hay
thụt lùi khi phải quyết định những việc hệ trọng, song lần này thì y không
lưỡng lự. Y quyết định chấp nhận sự thành bại trong việc cứu vãn mối tình kéo
dài gần bảy năm với nàng, nên đã gửi chiến thư cho nàng và ra cái hẹn gặp nàng
tại nhà nàng, trước sự chứng kiến của cha mẹ nàng. Vậy có ghê gớm không chứ?
Thư gửi đi trước cả tháng nhưng không có hồi đáp. Nàng có nhận được thư hay
không, hoặc giả nhận được mà không trả lời, thì cũng thây kệ. Y xem cách này là
con bài, là nước cờ cuối cùng cho cuộc tình...
Đây rồi, khu tập thể nhà nàng. Mấy năm rồi, y không đến đây, bởi y ngại gặp mặt cha mẹ nàng. Y coi việc yêu nàng như hành vi đánh cắp cô con gái rượu của gia đình họ. Nhiều năm trước, khi còn chưa yêu nàng, với tư cách là người quen cũ của cả nhà, là người bạn của mấy anh em nàng, y hay qua lại đây, vui vẻ, tự nhiên như một thành viên trong gia đình, nên biết, bố nàng, anh trai và em trai của nàng đều chiều chuộng, yêu quý và xem nàng như báu vật của họ. Thế mới thành chuyện, khi một thằng chân đất ất ơ như y, ngoài cái bằng đại học, thì sự nghiệp chưa hình hài gì, lại làm việc ở mãi xứ mù, cách thủ đô cả ngàn cây số, dám chiếm đoạt tình cảm, con tim nàng làm của riêng. Điều ấy, khác gì hành vi của một tên trộm gian giảo, hay một tên cướp liều lĩnh, cơ chứ?
Ngơ ngác chút vì cảnh quan thay đổi, nhưng y vẫn nhận ra dãy nhà có căn hộ của gia đình nàng. Nó nằm sâu nhất trong cả khu chung cư này, giáp với hàng rào ngoài cùng, liền kề đó là đất ruộng làng. Y đã từng mở cửa sổ phòng khách căn hộ tầng ba nhà nàng nhìn ra đồng ruộng xem người ta làm công việc nhà nông nên nhớ lắm. Cẩn thận dựng chiếc xa đạp nép chân cầu thang, khóa lại, kiểm tra kỹ càng, y chậm rãi leo tầng bậc thang. Có chút hồi hộp, phập phồng con tim, song y quyết trông trờ lui. Đúng rồi, căn hộ 306, tuy màu sơn cửa được sơn lại sẫm hơn nhưng y vẫn nhận ra sự quen thuộc của cái lỗ quan sát trên cánh cửa. Y ghé sát mắt lỗ quan sát nhìn vào chẳng mấy rõ gì, nhưng tai lại nghe được loáng thoáng tiếng người nói chuyện. Y căng ngực hít một hơi thật sâu rồi nín thở, gõ vào cánh cửa ba cái... Không thấy động tĩnh gì. Y lại ghé mắt nhìn qua lỗ nhỏ, chỉ thấy tiếng nói chuyện bặt đi. Y lại cạch cạch gõ thêm lần nữa và ghé mắt nhìn... Có tiếng chân người bước lại gần cửa rồi một con mắt ghé sát nhìn ra. Hai con mắt đối nhìn nhau qua lỗ tròn. Y nhận ra mắt nàng bởi cảm nhận được con mắt nhìn ra ấy màu nâu. Ngày còn yêu nhau thắm thiết, y say đắm đôi mắt màu nâu ấy của nàng. Ngày đó, nàng lấy làm tự hào về đôi mắt to nâu và mái tóc mây có gì đó Tây Tây của mình. Một loáng nhìn nhau, rồi lỗ nhìn trên cửa ấy bị đóng sập lại, và y còn kịp nghe được giọng nàng nới vào trong bảo có người nhưng nhầm nhà....
Y đứng chết trân. Người tê tái. Lặng đi một lát, y chậm chạm từng bước một xuống cầu thang, bởi chân nặng như đeo chì. Y kẽo kẹt đạp xe ra về, như người mất phương hướng, lòng tê dại với một ý nghĩ choáng ngợp đầu óc, rằng mối tình kéo dài bảy năm trời đằng đẵng với nàng chấm hết từ đây...
2.
Năm ấy,
Y đi phép từ nơi y đang
làm việc mãi biên giới Tây Nam ,
một vùng đất khỉ ho cò gáy, lại vừa đi qua chiến tranh. Thực lòng, y không muốn
đi phép ra Bắc chút nào, bởi tàu xe khó khăn, tốn kém, nhưng linh cảm về cuộc
tình đổ vỡ nên y quyết đi với hy vọng cứu vãn. Khi ấy, nàng về trường cũ học
chương trình cao học, và rất có thể sai đó sẽ ở lại Hà Nội, không trở lại nơi
làm việc cũ nữa. Đến nhà nàng thi y ngại, thư từ thì lâu rồi nàng không hồi âm,
nên y chẳng biết tìm gặp nàng ở đâu. Suy nghĩ, y thử tìm nàng cầu may theo suy
luận của mình. Y chọn ngày đầu tuần, đi đón lõng nàng ở cổng trường đại học nơi
nàng đang theo học cao học. Lưng buổi sáng, y đạp xe đến cổng trường đợi. Trời
đổ mưa, y bèn tìm một quán trà chén bên đường đối diện với cổng trường, gọi
chén trà và thanh kẹo lạc nhấm nháp đợi. Mưa mãi không tạnh, y đợi sốt ruột, bà
chủ quán vắng khách nên cũng không nỡ đuổi ý. Tiết cuối năm, mưa dai càng thêm
lạnh. Y gọi thêm trà uống đến xót ruột. Y giết thời gian và sự nóng ruột bằng
cách nghĩ ngợi một tứ thơ chợt nảy trong đầu "Anh tìm em trong thành
phố mưa"... Giữa trưa, sinh viên tan trường. Y dán mắt vào cổng
trường, do tìm và rồi, y nhìn thấy nàng đạp xe từ trong trường ra, song đôi với
một bạn gái khác. Y hấp tấp phóng xe theo, bắt kịp nàng. Nang ngạc nhiên khi y
gọi tên nàng. Người bạn gái đi cùng giữ ý, chào hai người rồi rẽ ngang. Chỉ còn
nàng và y đạp xe bên nhau. Trời vẫn mưa nhỏ nhưng đều hạt. Hết phố nọ nối sang
đường kia, đọc Đường Láng trong cơn mưa tầm tã. Mùi nước sông tù đọng hôi hám
bị nước mưa quấy lên xông nồng nặc,. Nàng hỏi thăm y mấy câu rồi im lặng nghe y
nói. Y nói nhiều lắm, như bù những ngày xa cách nhớ nhung. Song điều lo ngại về
mối tình tan vỡ thì y sợ không dám nói đến. Xe đạp của nàng tuột xích. Y loay
hoay mãi mới chữa được, để rồi hai người lại sóng đôi. Giờ thì y im lặng nghe
nàng nói. Y loáng thoáng nghe nàng kể, rằng ông hiệu trưởng nơi nàng công tác
lên Hà Nội, ghé thăm nhà nàng, có kể với bố mẹ nàng rằng y nhiều lần đến trường
và ở qua đêm tại khu tập thể của trường. Rằng việc đó là vi phạm quy định và
thiếu trong sáng về đạo đức. Rằng bố mẹ nàng rất bực tức về điều đó,.. Và họ
bắt buộc nàng phải chấm dứt ngay mối quan hệ tình cảm ý... Y nghe mà tê tái
lòng, nhưng ít nhiều còn vớt vát hy vọng đến một ngày nào đó, bố mẹ nàng sẽ
nhìn nhận lại mối tình của hai người, cho nàng và y đến với nhau, nếu như nàng
nhất quyết không rời bỏ y. Song đến khi, nàng bảo, bố mẹ nàng đã dùng những từ
khá nặng lời khi nói về y, thì y thất vọng thực sự. hiểu là cuộc tình không thể
cứu vãn...
3.
Năm
ấy,...
Y
đi phép. Số là, từ ngày nhận công tác, y bị điều chuyển đến một vùng biên giới
mãi cuối trờ Nami, vùng đất hoang vu khỉ ho cò gáy, lại vừa qua cuộc chiến
tranh biên giới Tây Nam ,
nên buồn chán lắm. Cả cơ quan là dân địa phương, duy mình y là người Bắc vào,
nên được bố trí ở ngay tại cơ quan. Quanh năm suốt tháng, ngoài công việc
chuyên môn, y chẳng biết làm gì ngoài nỗi thương mẹ già ở quê và nỗi nhớ nàng
thường trực. Thảng ra, y sa vào cuộc nhậu, say túy lúy, cũng là để thoát ra
khỏi hai nỗi thương nhớ ấy. Cả năm, y tích cóp được ít tiền bạc, là để đủ tiền
mua vé tàu xe và chút quà cho chuyến nghỉ phép ra Bắc. Có một sự lựa chọn, đi
phép vào dịp tết Nguyên đán, hay dịp nghỉ he? Dịp tết thì tàu xe đông đúc khó
đi, còn dịp nghỉ hè thì nàng lại nghỉ hè, về nhà ở thành phố chứ không ở trường
nơi nàng dạy học. Thế là y chọn dịp sau tết trước kỳ nghỉ hè hàng năm, nhất cử
lưỡng tiện.
Kỳ
nghỉ đó, về nhà được vài ngày thì bà ngoại của y ốm nặng. Y chở mẹ y về quê
ngoại, để mẹ ở lại chăm bà vài hôm. Vừa dịp cuối tuần, nàng từ trường về thành
phố thăm nhà, tiện đường ghé vào nhà y. có riêng hai người với nhau, nên hai
đứa thoải mái bên nhau, tha hồ cùng nấu ăn, cùng trò chuyện mà không phải giữ ý
khi có mẹ y ở nhà. Chiều muộn hôm ấy, nàng định ra về thì y nhất quyết giữ nàng
lại. Đầu y nung nấu một ý nghĩ, đây là cơ hội hiếm hoi hai người được bên nhau
ngay tại nhà mình mà không cần phải ý tứ gì. Nàng khăng khăng ra về còn y thì
quyết giữ, cuối cùng nàng nhượng bộ. Rồi y và nàng lại cùng nhau nấu bữa tối.
Ngày ấy nghèo, thức ăn thiếu thốn. May có ít trứng gà, khoai tay và rau cỏ sẵn
trong vườn, khéo nấu được bữa ngon. Nàng trổ tài bếp núc, còn y lăng lăng giúp
việc. Hai đứa chí chóe trêu chọc lẫn nhau...
Màn
đêm buông xuống. Gặp buổi có trăng đẹp, nên y và nàng ngồi bên thềm nhà ngắm
vườn, ngắm trăng, thì thầm chuyện đủ thứ. Y kể về vùng đất hoang sơ biên giới
Tây Nam nơi y sống, về rừng tràm, về khói đốt đồng mùa khô, về mùa nước nổi rực
màu bông súng và hoa điên điển, về “muỗi bay như sáo thổi, đải nổi như bánh
canh”, về nỗi thương mẹ lụi cụi một mình và niềm yêu thương mong nhớ nàng đêm
đêm... Còn nàng thì kể về bạn đồng
nghiệp cùng trường, về những học sinh của nàng học hành, nghịch ngợm ra sao... Gió năm rười rượi và trăng lúc mở lúc tỏ, hai
người tay trong tay nhau mà thương nhớ vẫn rưng rưng...
Khuya.
Ngủ sao đây? Y dọn chiếc giường ở buồng trong cho nàng ngủ, nơi vốn dành riêng
cho chị gái của y ngủ, nhưng người chị đi làm ở thành phố, lâu lâu mới về nhà. Con
y ngủ ở phòng ngoài. Cánh cửa buồng chỉ khép hờ. Đêm quê khuya thanh vắng, nghe
rõ riếng sấu dế kêu vườn ngoài. Còn trong nhà, y nghe rõ chốc chốc nàng trở
mình khó ngủ. Y cũng có ngủ được đâu. Nỗi khát khao cứ rực lên trong thân xác
y. Ngòn đèn dầu hỏa hãm hạt đỗ để trên bàn hắt lên một vầng sáng huyễn hoặc, đê
mê. Nén mình không nổi, y bật dậy như một chiếc lò xo bung phá, đảy cửa buồng
ập vào. Nàng biết cả, và dường như chỉ chờ có vậy, vươn đôi tay vít người y
xuống. Trong bóng đêm ảo diệu, y và nang bập vào nhau, lập cập, cuống quýt, va
chạm, hổn hển và mê muội, dạt trôi trong miền hoan lạc...
Cái
đêm trăng quê yên tĩnh thanh bình ấy, hai người chẳng biết bao nhiêu lần tỉnh
thức, tháng thốt, rồi lại chìm đắm trong nhau... Không biết náng nghĩ gì. Còn
y, linh cảm mách bảo, đây sec là một đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời của y,
cho dù mai sau có thế nào đi chăng nữa !?...
***
4.
Năm ấy,
Y đi nhận công tác ở
phương Nam
đâu đó mới được một năm. Y khao khát chờ đợt chuyến đi phép đầu tiên trong cuộc
đời viên chức của mình. Trước ngày lên đường vô Nam , lời yêu vừa ngỏ vội vàng, chưa
một lần cầm tay, chưa một nụ hôn. Tiếng là yêu nhau hơn năm rồi nhưng toàn qua
thư từ. Tình cảm gửi trên từng nét chữ, y đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu
lần. Y dồn nén tình yêu, đợi ngày ra Bắc gặp nàng.
Về đến nhà, y dành ngày
đâu để hàn huyên với mẹ. Ngày sau đó, y lao đến chỗ nàng. Đường xa nắng nôi mấy
chục cây số mà y đạp xe băng băng, háo hức, không biết mệt mỏi. Hỏi đường đến
dăm lần, chiều tà y cũng đến được ngôi trường nơi nàng dạy học. Chiều thứ bảy,
học sinh vừa tan, sân trường vắng hoe. Y dừng xe giữa sân trường, nhìn quanh
quất định hướng thì một cô gái đạp xe ra. Thấy y, cô chủ động hỏi, thì ra là cô
giáo cùng tổ bộ môn với nàng. Cô ta cho biết, nàng bị đau mắt, xưng tấy phải đi
bệnh viện huyện chữa trị. Nang nhờ cô ấy có ý chờ đón, nếu y xuống thì đưa y
đến bệnh viện huyện giúp. Thế là y vội vàng theo cô giáo ấy. Hai người đạp xe
song song, y tranh thủ hỏi chuyện để biết thêm về cuộc sống của nàng ở đây.
Bệnh viện chỉ cách trường dăm cây số, chốc đã tới nơi. Cô gái dắt y đến phòng
bệnh của nàng, đưa ăng-gô cháo, hỏi thăm nàng mấy câu, bàn giao y cho nàng rồi
cáo lỗi về luôn kẻo tối. Y và nàng bên nhau, mừng mừng tủi tủi. May mà một mắt
nàng bị viêm cấp, dùng thuốc kịp thời nên vẫn phải băng kín bên viêm nhưng sẽ
không ảnh hưởng đến thị lực. Y mò ra phố, đi mấy hàng nước mua được vài cái
bánh trưng con. Bữa tối, nàng ăn cháo, con y bánh chưng, vừa ăn vừa rúc rích
chuyện. Cho thỏa nỗi nhớ mong. Rồi hai đứa ra ngồi hóng gió trời. Khu nội trú
bệnh viện nhìn ngay đồng lúa, hương lúa và cỏ lên ngai ngái. Trăng thượng huyền
mành cong như vành môi. Ánh điện vàng vọt kéo bầy phù du chao đến, bay rối lên
khiến hai đứa không thể ngồi lâu. Phòng bệnh rộng gần chục giường nhưng chỉ có
mấy bệnh nhân, nên thừa giường không. Y giăng màn cho nàng, rồi chọn chiếc
giường bệnh trống sát cạnh giường của nàng để qua đêm. Phong bệnh tắt đền, chỉ
chút ánh sáng từ ngọn đèn bảo vệ ngoài hiên qua ô của kính dọi vào mở ảo. Không
gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng côn trùng từ đồng lúa vào. Y khó ngủ, lạ nhà lạ
cảnh ngộ. Giường bên, nàng cũng không ngủ thì phải, vì chốc chốc lại thấy giở
mình. Hình như mắt nàng vẫn còn nhức, vả lại, hai đứa nằm gần nhau thế, mỗi
người một giường nhưng chỉ cách nhau mấy chục tấc. Y rất muốn an ủi nàng, sao
cho nàng tạm quên đi cái nhức. Mẹ y vẫn bảo là “thứ nhất đau mắt, thứ nhì nhức răng” là gì. Hơn nữa, y thèm sự động
chạm. Lúc chập tối, hai người ra sân ngồi hóng gió, sát bên nhau, mùi cơ thể
thanh nữ của nàng hấp dẫn ý, dẫn dắt bàn tay y tìm kiếm, nên giờ đây, cái cảm
giác ấy cứ rực lên trong người ý. Y trở dậy, lén sang giường nàng, khi vừa vén
màn chui vào thì nàng đã ý tứ dịch nhẹ người nhường đủ chỗ cho y nằm. Tim y đập
thình thịch, đảo nhìn quanh khắp phòng bệnh nghe ngóng. Không thấy ai động tĩnh
gì, chỉ có tiếng thở đều, tiếng ngáy khe khẽ của ai đó. Có lẽ, họ ngủ cả rồi,
hoặc có ai đó biết thì cũng vờ ngủ, mặc kệ... Thân thế y áp dính vào nàng, và
hai tay y lần mò trong bóng tối... Nàng đón nhận sự đụng chạm của y trong im
lặng và rồi không nén được cảm xúc, tay nàng quờ ghì diết y vào nàng...
Sáng hôm sau, khi nghe
tiếng chim bên ngoài líu lo, y tỉnh ngủ. Ý thức mình đang nằm ngủ trên giường
của mình khiến y nhẹ người. Trời có vẻ còn sớm, nhưng nhìn sang giường nàng bên
cạnh đã không thấy nàng ở đó. Quanh quất, các bệnh nhân cùng phòng cũng đã dậy
hết. Y trở dậy có ý tìm nàng thì nàng trở vào với chậu nước sạch trên tay. Nàng
khẽ cười giục y rửa mặt và còn cẩn thẩn bảo y chịu khó rửa bằng tay vì nàng
đang đau mắt nên không dùng chung khăn mặt của nàng được vì sợ lây. Y ngoan
ngoãn làm theo, có ý không chạm ánh mắt nàng vì nhớ lại chuyện giữa hai người
đêm qua...
Sau khi khám bệnh dùng
thuốc buổi sáng, nàng mừng vui thông báo được xuất viện. Nàng bảo, bệnh đã bớt
nhiều, đáng lý hôm sau mới được về, nhưng nàng nói khó sao mà bác sĩ đồng ý cho
nàng về, điều trị ngoại trú theo đơn thuốc. Y buộc đồ tư trang của nàng mang
theo, đèo nàng về trường. Chiều ấy là chủ nhật. Sân trường vắng bóng người. Mấy
thầy cô giáo ở cùng dãy nhà nội trú với nàng cũng về nhà hoặc đi chơi đâu đó
chưa lên trường, nên cả không gian sân trường mênh mông dành cho hai người.
Nàng và y tha thẩn sân trường, cũng bầy chim sẻ nâu, mấy đôi bồ câu và thảm lá
cây rụng. Lúc này thì y mạnh bạo nắm tay nàng, dung dăng dung dẻ mà không sợ ai
nhìn thấy...
Đêm buông. Sau bữa cơm
tối, y rủ nàng ra sân hóng mát, nhưng nàng từ chối, bảo y đi một mình, nàng bận
sửa soạn đồ dúng, giáo án gì đó. Y đi dạo loang quanh một hồi, Ngoài tiếng côn
trùng, ếch nhái thì chẳng có gì hấp dẫn nên y trở về. Hé cửa, bước chân vào
phòng, y ngỡ ngàng khi thấy nàng tần ngần như hóa đá, trên tay nàng là cuốn sổ
nhật ký và chép thơ của y. Y ớn lạnh xống lưng, và tái mặt vì hiểu, sẽ có
chuyện chẳng lành xảy ra. Y tiến đến trước mặt nàng đứng chết trân. Nàng ngước
nhin y bằng đôi mắt nhòe nước. Nàng không nói gì, nhưng linh cảm để y lướt nhìn
cuốn sở nàng đang mở trên tay, hiểu rằng, nàng vừa đọc nhật ký của y. Đấy là
những trang y ghi vào những ngày đầu bước chân vào Nam, sau khi đã ngỏ lời yêu
với nàng và được nàng chấp nhận. Khi ấy, y đã rất thật thà, bảy tỏ cảm xúc,
việc y và nàng đã nhận lời yêu nhau, nhưng nhiều lúc, y vẫn nhớ người yêu cũ.
Chỉ có vậy thôi, lại thật lòng, nhưng với nàng lúc này thật là cú giáng mạnh
vào tình cảm của nàng. Kìm không nổi, nàng òa khóc như mưa gió. Y tê tái, đỏ
gục xuống chân nàng, úp mặt vào lòng nàng, lắp bắp xin lỗi. Hình như, cuống lên
vì sợ mất tình yêu với nàng, y cón nói lời thế thốt gi đó nữa. Nàng vùng đứng
dậy, hất đầu y ra, đến bên của sổ, nhìn đêm tối. Y càng cuống, chân tay như
thừa, chợt y nhìn thấy chiếc kéo trên bàn, nơi nàng dở việc khâu vá gì đó. Một
ý nghĩa lóe lên, y vớ ngay lấy chiếc kéo, đưa tận tay nàng bảo rằng nàng muốn làm
gì y cho thỏa nỗi giận hờn nghi ngờ y. Rằng tình yêu của y đã dành cho nàng là
chân thật... Và thế là, nàng vứt chiếc kéo xuống đất, vít đầu y ghì chặt vào
ngục nàng, nức nỏ từng cơn. Nước mắt y cũng đầm đìa, người y mềm sụn. Y cảm
nhận rõ y yêu nàng biết bao, say đắm, nhất là từ đêm trước ở bệnh viện huyện,
hai người đã là của nhau. Y dìu nầng đến bên giường và hai người đỏ ập xuống,
bão táp yêu đương, hờn giận chen lấn cuồn cuộn dâng lên trong ánh đèn dầu hỏa
vàng quạch không đủ sáng hắt ra trời đêm...
5.
Năm ấy,
Y
vừa tốt nghiệp đại. Y về quê sống với mẹ đợi giấy gọi công tác của nhà trường.
Cả mấy tháng trời ở nhà, y làm việc vặt, dọn vườn và giúp mẹ đôi ba công việc
nhà nông, mong ngóng chờ biết tương lai mình sẽ ra sao, thì nàng đột ngột xuất
hiện...
Chuyện
là, mười năm trước, khi cuộc chiến tranh bằng không quân của Mỹ ra miền Bắc
đang ác liệt, thì nhiều trường đại học ở thủ đô phải sơ tán về những địa phương
lân cận để tránh máy bay đánh phá. Nàng khi ấy mới là cô bé con chừng mươi tuổi,
theo bố mẹ vốn là cán bộ của một trường đại học sơ tán về làng quê của y. Nàng
và người anh ruột học chung một lớp với y. Biết gia đình y cũng từ thủ đô
chuyển về quê nên hai anh em nàng nhanh chóng làm thân với y. Hơn thế nữa, lúc
ấy, y học giỏi nhất lớp, nên nhiều đứa cầu thân. Khác với người anh trai vốn
tính khép nép, nàng là cô bé mạnh bạo, chơi chan hòa với mọi người. Ngáy ấy,
nàng là một cô bé phổng phao, mạnh khỏe, hiếu động, trái ngược hẳn với bộ dạng
y mảnh khảnh thư sinh, yếu ớt. Nàng và ngưới anh hay nhờ bố mẹ mình mượn sách
của thư viện trường đại học mang cho y mượn đọc, khi biết y ham đọc sách. Được
chừng gần hai năm học, khi bắt đầu vào cấp học cấp hai, thì trường đại học ấy
rút đi, và hai anh em nhà nàng trở về thành phố học. Kể từ đấy, chục năm trôi
quan, nàng không một lần trở lại nơi mình đã học những năm sơ tán chiến tranh.
Nghe đâu, bố mẹ nàng thi thoảng có trở về làng thăm lại gia đình người chủ mà
gia đình nàng đã từng ăn nhờ ở đậu ngót hai năm trời.
Y
ngạc nhiên khi nàng và người anh trai của mình xuất hiện trước cổng nhà y. Có
chút ngờ ngợ, y nhận ra ngay. Đôi bên vui mừng khôn tả. Những câu hỏi thăm,
chuyện lộn xộn, khi thì tranh nhau, lúc lại nhường nhau nói. Ký ức tuổi thơ đi
học cùng nhau cứ ùa về. Nàng theo học đại học sư phạm, tốt nghiệp được phân
công về dạy ở một trường cấp ba thuộc tỉnh của y, nhưng ở huyện xa cách nhà y
vài chục cây số. Hôm ấy, nàng đi nhiệm sở, lạ nước lạ cái nên anh trai nàng đưa
nàng đi. Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, dọc đường, hai anh em rủ nhau tạt
vào nơi sơ tán cũ, vào thăm nhà y. Y và mẹ rất vui, tất bật dốc hết nhiệt tình
và đò ăn thức uống trong nhà để làm cơm mừng hai anh em nàng. Nàng không xinh,
nhưng tươi tắn, có duyên, bởi sự tự tin khỏe mạnh. Mái tóc cắt ngắn uốn cong ốp
vào đầu, cùng nét tươi duyên mỗi khi nàng cười, ít nhiều hấp dẫn, tạo sự thiện
cảm trong y...
Thế rồi, chừng vài ba tuần, nàng lại về thăm
nhà và khi trở lại trường, thường nàng ghé vào nhà thăm mẹ con y. Từ nhà nàng ở
thành phố, đến nơi dạy độ chừng hơn năm chục cây cố, mà nhà y thì ở giữa chặng
đường dài ấy, lại cách trục quốc lộ không xa, rất tiện cho nàng ghé. Y bảo
nàng, nên ghé nhà y. coi như trạm nghỉ chân cho đỡ mệt. Nàng cười nhận lời. Và
đôi ba lần ghé vậy, y và nàng thêm hiểu nhau hơn. Một điều quan trọng, cả hai
đều ngầm cho nhau biết, khi ấy, chưa ai là hoa đã có chủ. Thực ra, y đã qua vài
mối tình thoáng qua tuổi sinh viên, nhưng chẳng ra đâu vào đâu. Còn nàng, chỉ
thấy nhắc đến đôi ba bạn gái thân thởi học phổ thông và đại học, chứ không thấy
bóng dáng một chàng trai nào. Những lúc trò chuyện bên nhau như vậy, y đã mạnh
dạn, đọc nàng nghe mấy bài thơ, hoặc đưa nàng đọc bản thảo viết tay vài ba
truyện ngắn. Y cũng bày tỏ nỗi khát khao muốn theo nghiệp viết lách, văn
chương. Nàng nghe, tỏ vẻ thích thú lắm. lại còn nói lời động viên y. Nàng bảo,
hiện tại nàng chưa yêu, nhưng trong ý nghĩ của mình, lâu nay, luôn chớp chới
bóng dáng của chàng trai hải quân trong trang phục áo sọc ngang xanh, đội mũa
hải quân có hai dải băng xanh vườn bay sau lưng giữa đại dương trời nước xanh
lồng lộc. Nàng nhìn y, cười tươi, khẽ nheo đôi mắt nâu tuyền khi bày tỏ ước mơ
ấy. Y nhìn nàng như dò hỏi. Điều lắng lại trong y không phải là câu nói, ấy là
đôi mắt nâu của nàng. Y tự nhủ, không hiểu nàng lấy đâu từ tạo hóa màu mắt nâu
ấy, màu mắt thường thấy ở người phương Tây, rồi y lại nhớ đến giai điệu bài hát
Đôi mắt màu hạt dẻ của nước ngoài mà
y từng nghe và thích...
Và
một lần, nàng ghé. Ấy là một ngày đặc biệt đối với ý. Y đã càm trong tay tờ
quyết định điều y đi nhận công việc ở mãi một tình biên giới tận cùng phương Nam .
Có chút háo hức của tuổi trẻ muốn chinh phục miền đất mới, có chút hăng hái của
người bắt đầu cuộc đời viên chức, có chút băn khoăn vì thương mẹ già ở quê một
mình, và chút có xao xuyến của một mối tình chớm nở với nàng... Y sắp đếp đồ
đạc tư trang, dự tính ngày lên đường đi nhiệm sở cùng với mấy người bạn. Y mong
ngóng nàng, muốn được gặp mặt nàng trước khi lên đường vào Nam . Nàng đến. Y mừng khôn tả. Nàng
có vẻ thảng thốt, khi y thông báo sắp nhận công tác xa. Lại những câu chuyện chen lấn, lộn xộn, không
đầu không cuối. Khi muốn ở bên nhau lâu thì thời gian lại trôi nhanh...
Buổi
chiều, nàng cố dứt ra để về trường. Y muốn níu giữ mà không nỡ vì sợ muộn chiều
tối thì khổ thân nang một mình đường xa. Y tiễn nàng một quãng. Hai người đạp
xe song song, lòng những muốn nói mà chẳng thể. Định bụng một quãng thôi, mà
đến cả chục cây số vẫn chưa muốn dứt ra để chia tay, mỗi người một ngả. Trời
nổi cơn giông, mây đen kéo về và gió nổi. Nàng giục y quay về, y cứ dằng dai
không nổi, bảo đi thêm quẫng nữa, Nàng thấy cần phải dứt khoát nên xuống xe,
đứng nép vào lề đường. Quốc lộ chiều cuối tuần, người xe nườm nượp ngược xuôi.
Y đành phải dừng xe, nép vào bên đường cùng nàng. Bịn rịn, nói qua nói lại mấy
câu chia tay. Lòng y dâng lên một nỗi cô đơn khi mường tượng cảnh cuộc sống đơn
độc nơi đất khách quê người mãi cuối đường chân trời, khiến y mạnh bạo, nhìn
thẩng vào đôi mắt nâu to của nàng thốt lời yêu. Nàng tái mặt, lặng đi, miệng lí
nhí câu gì không rõ bởi tiếng xe cộ và giông gió át đi. Y vội vàng quay xe,
nhảy lên, đạp vội vàng một thôi dàu không dám ngảnh nhìn lại. Cho đến khi, tim
y bớt thình thịnh trong lồng ngực, thì y mới dám ngoái đầu nhìn lại. Vừa khi
ấy, nàng cũng mới lên xe đạp đi. Lúc này thì y dừng lại, lặng nhìn theo bóng
dáng của nàng dần mất hút vào dòng xe cô trên đường. Y thẫn thờ đạp xe trở về
trong trạng thái đầu óc bâng lâng, mất phương vị, như kẻ vừa bắn đi mũi tên mà
chẳng biết nó bay đến đâu và liệu có trúng đích hay không ?...
Về
gần đến nhà thì trời đổ mưa. Y cứ đầu trần mưa ướt vậy mà đi. Lòng y chỉ một
nỗi lo, nàng thân gái đường trường mưa gió thế này, liệu có sao không?... Còn
tình cảm của y ư? Lời yêu đã ngỏ. Nhẹ cả người. Mặc cho duyên phận đưa đảy. Từ
nay, chỉ còn biết trông chờ vào những lá thư mà thôi, khi y đặt chân tới miền
đất mới...
Hơn
mười năm trời để gặp lại nhau. Và thêm dăm năm trời yêu nhau tha thiết, với bao
nhớ nhung xa cách ngàn trùng, với biết bao cẩm xúc yêu thương vô bờ bến, với
bao lần trắc trở, giận hờn. cuối cùng, đi đến hồi kết. Cùng như lần chia tay
trước khi y đi xa, nàng vẫn là người chủ động, ngày ấy, để cho y đủ dũng khí
thốt lời yêu, còn sau này, để y thắm nỗi đau dứt tình. Y là kẻ yếu đuối, luôn
phụ thuộc vào nàng...
Cho
đến tận giờ, y và nàng chưa hề gặp lại nhau, dù đôi ba lần hình bóng nàng phảng
phất đâu đó, gợi cho y sống lại ký ức. Chẳng biết nàng nghĩ về y thế nào, còn
y, biết là, trong bao nhiêu khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc đời và mối quan hệ
giữa hai người, thì năm khoảnh khắc ấy, như ngũ cung vĩnh viễn âm vang trong
lòng y, cho dù mai nay có thế nào đi chăng nữa !... ./.
Nhận xét
Đăng nhận xét