Thu, mùa tôi sinh (VI)




6.
Thu
mùa tôi sinh
thu năm sáu tư
tôi bắt đầu đi học,
thằng bé con
lũn cũn
túi sách đeo vai
đài chấm đất,
dọc đường Phó Đức Chính,
đổ dốc Hàng Than,
phố xá vắng tanh,
vậy mà
cha tôi bảo
có chiến tranh,
nhà mình sắp về quê rồi đó,
tôi rãy nẩy
khóc
đòi ở phố,
về quê sợ đỉa, sợ gai,
sợ chó, sợ rắn, sợ ma,
sợ đủ thứ
những gì còn chưa biết,
rồi một ngày
gió mùa đông bắc,
chiếc cam-nhông chở cả gia tài,
quê hương
đón tôi cả một ngày dài,
đi suốt mười năm
trần ai khổ ải,
cả nhà
chẳng một ai
biết làm ruộng
mấy chị em tôi khổ một.
cha mẹ khổ gấp trăm,
bao tủi nhục
từ những ngày cải cách,
mẹ tôi không thể nào quên
nỗi đau còn tươi mới...
mỗi thu qua
rồi lại thu chớp chới.
đầu mũ rơm
tôi đi học hàng ngày,
gắng học hành
mong ước đó đây,
nhưng tạm gác
tập chăn trâu cắt cỏ,
những lúc xao lòng
đồng không đầy gió
chạnh lòng
nhớ ngày còn ở phố,
nhớ đường Thanh Niên
dốc Yên Phụ tuổi thơ,
dong trâu về
lóc cóc dưới bờ tre,
lá hanh rụng
cả chiều quê xơ xác.
mùi khói nùn rơm
cơm lên hơi nghi ngút
mẹ lụi cụi bữa chiều
nhá nhem
chập choạng
bóng dơi bay,
mẹ lặng nhìn
tôi khôn lớn
mỗi ngày,
ánh mắt người
vực tôi
thời vụng dại,
bao tủi buồn
đời mẹ tôi đã trải.
thấm dần sang
tôi nuôi chí
làm người...
( còn nữa )


Nhận xét