Đất nước nơi đầu núi (XI)





11.

Đất nước tôi
nơi đầu núi.
Cổng Trời đá,
Bắc trấn,
và đây
Cổng Trời đất,
lan tỏa
phía Tây
cánh tay vươn
Tây Côn Lĩnh mờ sương
chín mươi chín khúc quanh
thung lũng Hoàng Su Phì
ruộng bậc thang
đẹp như tranh thủy mặc.
ai tạc nên mặt đất
ai bạt núi be bờ
bao kiếp bao đời
thành ruộng mật bờ xôi
làm ra những mùa vàng
no ấm?

Chiêu Lầu Thi
chất ngất
chín bậc đá lên trời
trong mây
lẩn khuất
chín bậc tình yêu
chín bậc kiếp người
chốn ngày xưa
khỉ ho cò gáy
những người con của núi,
theo Cụ Hồ.
đánh đuổi giặc Tây,
trời tự do
vẫn đầm ải tháng ngày,
cổ cày vai gùi
lẽo đẽo chân bò
lông chông ruộng đá
lúc thảnh thơi
có rượu ngô
tiêu sái,
đời đơn giản
vậy thôi,
thả hồn cùng gió núi
bay trên giang san
chẳng màng chuyện buồn vui
sướng khổ ở đời
suốt một kiếp người,
vời vợi non cao
thẳm sâu cùng cốc,
kiếp khó nhọc
vẫn hoàn khó nhọc,
nhưng quên trời
cũng khoan khoái lắm thay,
thế thì,
than chi
chút vất vả mỗi ngày,
dưới chân mù sương
lấp lánh dòng sông Chảy...
Bên kia
bờ sông
núi đồi
bao đời vẫn vậy
Cốc-pài chợ phiên,
tấp bập bán mua,
váy áo Mông Dao
sặc sỡ gọi mùa,
sản vật đất ban
cái con trời tặng...
bình yên gieo trồng
trỉa bắp se lanh
mặc thị phi
nhân loại chúng sinh,
thênh thênh
đời
ta
tự do
nơi đầu núi...
( còn nữa )


Nhận xét