Đất nước nơi đầu núi. (XII)




12.
Đất nước tôi
nơi đầu núi,
từ thuớ khai thiên,
đá trời
chồng chất,
tua tủa mũi lao
xuyên thủng mây bay
dưới chân
sơn hà giăng bày
như trận đồ bát quái,
chẳng ai muốn
gồng mình lên vậy,
bão lũ giông trời
quần thảo tứ mùa,
giặc giã
rình mò
thôn tính, hơn thua
suốt mấy ngàn năm
ngủ
chưa tròn giấc,
tay chống trời
chân thì đạp đất
đàn ông
làm thơ và đánh giặc
đàn bà,
dệt vải và nuôi con,
bầu vú như ngọn núi
sữa chảy thành sông suối,
nuôi giống nòi
ngày qua ngày.
tháng qua tháng
năm lại năm
từ thế kỷ này
sang thế kỷ khác,
chẳng ai muốn
việc cung tên giáo mác,
chỉ những mong
thưởng trà,
ngắm trăng
làm thơ
chuyện nhà nông
tát nước be bờ.
cày cấy và gặt hái,
hưởng thành quả
sau những ngày vất vả,
vậy mà,
đâu có được yên,
chiến tranh
chiến tranh triền miên
gieo rắc bao chết chóc
từ thuở đầu
lập nước
đã kẻ tranh giành
giang sơn gấm vóc,
buộc dân lành
buông bút cầm gươm,
đá núi dựng thành,
suối sông giăng bẫy,
địa lợi thiên thời,
nhân kết làm đôi
ngàn vạn triệu đôi
đúc thành một khối,...

Tan giặc nước,
lại về
trồng cây cối
chăm việc nông tang
vui với ruộng vườn
lúc rành dang
bầu rượu túi thơ,
ngâm khúc khải hoàn
tình sông
nghĩa núi,
đất nước tôi,
chênh vênh
nơi đầu núi
ngàn năm mây bay,
vững chãi,
trường tồn... ./.





Nhận xét