Tây Bắc thương nhớ (VI)


Trường ca


6.
Tây Bắc
phóng khoáng
một
sông Đà,
khởi nguồn
từ
trập trùng Vô Lượng.
cái tên
nghe như ở trên trời,
vào đất Việt mình,
thành dân dã, thân thương
Nậm Là
Kẻng Mỏ
Mường Tè,
Mường Lay,
Nậm Chiến...
thành sông mẹ,
sông thiêng
đậm màu
tín ngưỡng
phong tục tự nhiên,
cuộc sống con người
cắn đuôi,
con cá đầu tiên,
nên cái lý
của người Cống
trước tạ ơn cha mẹ, ông bà
đến tạ ơn con ma,
sau tạ ơn quá khứ,
đã ban tặng miếng ăn,
Ôi Đà giang,
Đà giang
nước xanh trong
làm nên nếp thơm,
dậy mùi Khẩu Sén,
em gái Thái khéo tay
làm quà
mời khách đến,
trà thơm bánh ngon,
nên câu chuyện
ngược xuôi,

ai về Mường Lay
quê tôi
xuống thuyền độc mộc
mà xuôi
sông Đà,
đôi bờ,
có ruộng, có nhà
có tình sông núi
có ta có mình...
dẫu không
duyên nợ ba sinh,
thì dăm chén rượu,
nên tình
ngược xuôi,...
hoa đào
nên thắm đôi môi
còn đây áo cóm
trắng ngời sắc ban,
duyên trời
nên lẽ hợp tan,
nợ đất
ta hẹn
xuân sang
lại về,...
cần chi,
nói một câu thề,
Đà giang
trăm thác,
bốn bề chon von,
băng qua
ngàn dặm nước non,
Thao giang
vẫn đợi
dòng còn
cạn đây,
tình sông
rót
một dòng đầy,
tình người,
còn
một chút này,
người ơi !...

( còn nữa )

Nhận xét