Làng ven sông,

Làng ven sông, bài thơ từ 45 năm trước

Lời Chủ bút:

         Anh bạn Nguyễn Việt An vừa chuyển cho tôi bản thảo chép tay một bài thơ cũ của tôi. 
        Số là, bài thơ này tôi viết tặng người bạn học, ấy là nhà báo Trịnh Bá Ninh, sau khi đến thăm quê bạn-làng Kinh Dương, xã Hiệp Cát, huyện Nam Sách, tỉnh Hải Hưng (cũ), nằm bên bờ sông Thái Bình chảy ngang qua. Tôi đã chép bài thơ trong thư gửi cho bạn Nguyễn Việt An khi ấy đang trong quân ngũ. Nhiều năm qua, tôi làm thất lạc bản thảo bài thơ này và cũng chỉ nhớ lõm bõm... May mà, anh bạn Nguyễn Việt An vẫn còn giữ được bản thảo chép tay của tôi trong thư tôi gửi cho anh ngày nào. Nay Nguyễn Việt An hoàn trả chủ nhân của nó. 
          Cảm ơn bạn của tôi....
        Do bản chép tay lâu ngày bị mờ chữ, khó đọc, nên tôi chép lại ra đây nguyên văn, cho dù biết rằng, bài thơ ngày ấy có nhiều câu chữ thật thà, ngô nghê, vụng về,..





Bóng tre làng mát rượi thân đê
Đứng tạo hình trong lời ru của sóng
Đất châu thổ mỡ phù sa vàng óng
Làng ven sông xanh tha thiết dịu dàng.
Chỉ thoáng thôi, sau giây phút ngỡ ngàng
Tôi bỗng thấy lòng minh yên tĩnh lại,
Cái cảm giác đứng trong vườn hoa trái,
Lan khắp người như sóng gợn lăn tăn.
Con nước lùi xa mãi tận giữa sông
Vết chân chim trổ nhì nhằng trên bãi
Xóa sạch rồi, đất xới lên nắng rãi
Ríu rít tiếng người đang vụ gieo ngô
Vang động mặt sông tiếng máy ca nô
Nước bắn tóe tung xua đàn cá chạy,
Thuyền bủa vây quăng lưới chài giăng bẫy
Nào kéo lên cá dát trắng khoang thuyền,
Tự lòng người hay lòng đấy bay lên,
Cái sống động một làng quê sóng vỗ,
Con gái, con trai dáng người vạm vỡ
Dệt gấm, cấy trồng, chài lưới thạo như nhau,
Ngủ sao yên đêm gặp gỡ ban đầu,
Tôi thao thức cùng vi sao thao thức,
Rưng rưng nước lên nghe xôn xao trong đất,
Con sóng chơi vơi lơ lừng chân làng...
Tôi lại về đây, mùa nước lũ mênh mang
Sóng đánh sườn đê bọt tung trắng xóa,
Con đê-gương mặt ánh niềm tin sắt đá
Thấy trong lòng vơi bớt nỗi âu lo....
Chiều bình yên. Mây trắng lô xô
Dãy núi tím mờ đường chân trời Hà Bắc,
Vọng bến sông giọng hát ai khoan nhặt,
Dáng em nghiêng in lồng lộng bờ đê,
Xúc cảm ban đầu rạo rực say mê
Vụt trở về... rồi dần yên tĩnh lại,
Cái cảm giác đứng trong vườn hoa trái
Lan khắp người như sóng gợn lăn tăn,...
Hiệp Cát, Nam Sách
1.2. 1976

Nhận xét