Nhìn em mái tóc điểm sương.
Thương em cũng lại là thương chính mình.
Thời gian, ngọn gió vô tình
Cứ vô tư thổi để mình xa nhau,...
(Gia Hoàng)
Anh bạn Gia Hoàng của tôi đã tự thán thành thơ như thế, trong chuyến thăm Bạc Liêu, Cà Mau. vùng đất một thời mình đã sống, làm việc và yêu đương...
Với bạn tôi, đúng 35 năm anh mới lần đầu trở lại vùng đất ký ức. Tình cờ được xem ảnh người yêu một thuở, giờ đây đã là một bà già tóc bạc, mà xao lòng cảm tác thành thơ ...
Xin chia sẻ nỗi lòng người bạn !...
Nguyễn Việt An
Trả lờiXóaVề quê gặp một bà già
Đi với ông lão, hóa ra bạn mình
Bạn mình lại nói với mình
Sao giờ ông cũng già kinh thế này?
Nguyễn Việt An/ Ngày xưa chúng mình thơ ngây/ Mái đầu xanh mướt tóc mây thơm bồ/ kếp em gội chờ hẹn hò/ bây giờ trắng cả như tơ thế này?...
Trả lờiXóaNguyễn Thúy Hà
Trả lờiXóaSau 30 hay 40 năm, gặp lại người xưa gió tóc bạc, đã lên lão, cảm giác thế nào anh hầy.