Chủ bút:
Vừa qua, tôi có chuyến hành phương Nam đi các tỉnh Cần Thơ, Hậu Giang, Bạc Liêu, Cà Mau, và trở về mảnh đất tôi từng sống và làm việc gần 7 năm trời, ấy là Tri Tôn, An Giang. Chính tại nơi đây, vào một ngày mùa mưa năm 1983, sau chuyến về thăm Bắc, tôi đã thai nghén, sáng tác bài thơ MƯA NGÂU.
Trở lại Hà Nội, sau chuyền hành phương Nam vừa mới đây, mấy ngày qua, mưa rả rích kiểu mưa ngâu sớm,... Nhớ bài thơ cũ, đăng lại đây với bản thảo chép tay ngày xưa. Có chút lưu ý, giữa bản thảo chép tay ngày ấy với bản in hiện nay có chút thay đổi do tác giả nhuận sắc khi in vào tập thơ CHÚT THU.
@@@
Anh ở phương Nam
về thăm em
khi chúng mình cầm tay nhau
trời đổ mưa ngâu rả rích
Mẹ bảo,
mưa thối đất thối cát
mưa lún đống rạ, đống rơm...
Rồi như ngày xưa,
mẹ sẽ kể em nghe,
những đêm mưa ngâu mái gianh ru buồn bã
chuyện Ngưu Lang, Chúc Nữ
mỗi người một phương năm gặp mặt một lần
nhờ chim Ô Thước bắc cầu qua sông Ngân
chòng chành nhịp thuơng nhịp tủi
nhớ nhau sụt sùi sầm trời đất tối
nước mắt nở những chùm hoa ngâu
thơm lặng thầm như ai nhớ thương nhau.
Bên anh, em nép đầu
mặc cho mưa ngâu ru rín
mình kể nhau nghe
chuyện ngày ngày em lên lớp
trò nào chăm ngoan, trò nào hay nghịch ngợm
cây phượng trổ hoa, tiếng trống điểm giờ
những lá vàng đuổi nhau dọc hành lang vô tư
trêu ngươi nỗi em
nhớ anh da diết...
Anh thì đồng xa mải miết
Bạc liêu, Cà mau, Đồng tháp, Hà tiên
người sẹm quắt đi vì ngấm nắng phèn
những bưng biền lổn nhổn gốc tràm, ngút ngàn năn nác
muỗi cùng đỉa xúm nhau vào mà đốt
khói đốt đồng xông hai mắt sè cay
khi nghe tin gió mùa đông bắc
xót em giảng bài cóng lạnh đôi tay...
Mưa ngâu cứ thở than đêm ngày
nựng miết nỗi buồn em,
ru đến thành mới mẻ,
khi nào em trở thành người mẹ
em lại hát ru con
bài hát của ngày xưa,
à ơi,
ngâu vào mồng ba
ngâu ra mồng bảy
càng xa biết mấy
càng gần nhau hơn...
Mưa ngâu ướt lạnh cây vườn
hoa ngâu thơm cả ngoài hiên trong nhà
mà người vẫn mịt mù xa,
đến khi bạc tóc thì ta gặp mình...
( 1983 )
Nhận xét
Đăng nhận xét