Tây Bắc thương nhớ (VII)

Trường ca

 


7.

Ai mời gọi tôi,
lên Hoàng Liên Sơn
cùng thưởng tuyết
ai nào biết,
xưa xửa xừa xưa
bếp nhà trời
một ngày mở tiệc
đánh rơi
mấy cục xôi
thành Hoàng Liên chót vót,
trông giống như Sừng Trời,
người Thái ta
gọi tên Khau Phạ
bốn mùa Đông chí Hạ,
sương mù
xây tiên cảnh Bồng Lai,
nóc nhà Đông Dương
ba ngàn
một trăm
bốn ba
Phan-si-pan
thách thức
những ai thích chinh phục
đỉnh cao,
tuyết sương
bao phủ ngàn cây
thử con người
quanh năm nương rãy,
đời ông đời cha
nối tiếp nhau trôi chày,
dòng nhân gian
bé mọn dưới chân
leo trèo gieo trồng
làm nên những mùa vàng
no ấm,
tự biết phận
chẳng chờ chẳng đợi
ai lo cơm áo cho mình,
giữ giống nòi
tự lực cánh sinh
truyền đời dạy nhau
mương theo tròi đất,
từng tấc dưới châb
từng khúc quanh con dốc,
từng thước lên cao
theo cánh đại bang
bốn bề mênh mông
vời vợi mây ngàn
bao đời nay thuộc về tiên tổ,
giữ từng tấc
mồ hôi và máu đổ
nên hình giang sơn
trùng điệp cơ đồ,
gươm giáo,
cung tên
bẫy đá
và thơ
rèn giáp trời
đắp thành chiến lũy,
dựng núi cao
trấn một cõi sơn hà,
mỗi hòn đá,
gốc cây,
ta gọi là nhà,
chẳng cho kẻ nào
đến cướp của ta,
một
Hoàng Liên,
định hình
tổ quốc,…

(còn nữa)

Nhận xét